Khi Ngạn Bách Ngôn trở về nhà, ngoài trời cũng đã tắt nắng.
Monaco sớm chờ anh sẵn ở cửa, ánh mắt lấp lánh tràn ngập hạnh phúc:
- Bách Ngôn, em chờ anh mãi.
Cuối cùng anh cũng đã về!
Trông thấy cô ta, Ngạn Bách Ngôn có chút giật mình.
Anh đặt hồ sơ đem về từ bệnh viện xuống bàn, nhìn Monaco đầy khó hiểu:
- Tại sao cô lại ở đây?
Monaco đưa tay vuốt vuốt tóc, cười gượng đáp:
- Chỉ còn hai tháng nữa kết hôn, em muốn trong thời gian này sẽ cùng anh làm lại từ đầu.
Bách Ngôn, nếu như có thể, em muốn anh cùng em… có thể sinh con trước!
Phụt!
Ngạn Bách Ngôn vừa uống ly nước lạnh, còn chưa kịp nuốt xuống bụng, nghe Monaco nói vậy lập tức phun hết ra bên ngoài, ho lên vài tiếng sặc sụa.
Tiếng ho của anh vang vọng khắp gian nhà, khiến Sơ Sênh đang ở trên lầu nghe thấy, vội vàng chạy xuống xem xét.
Trông thấy Monaco đang tái xanh mặt mũi đứng bên cạnh, cô đã lờ mờ hiểu ra được vấn đề.
Tuy nhiên, Sơ Sênh vẫn cố tình làm ngơ, bước đến bên Ngạn Bách Ngôn, cẩn thận dò hỏi:
- Cha bị sặc nước?
Sơ Sênh vừa nói, vừa đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Ngạn Bách Ngôn.
Sự va chạm dịu dàng này của cô khiến anh bỗng chốc ngây ngốc.
Hai má Sơ Sênh đột nhiên đỏ bừng, sau đó liền hắng giọng làm ngơ.
Ngạn Bách Ngôn nhìn cô, cười nhẹ:
- Không sao! Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy ngứa tai một chút.
Hai bàn tay Monaco nắm lại thật chặt.
Không để Ngạn Bách Ngôn rời đi, cô ta vội vàng lên tiếng trước:
- Em đã chuyển đồ tới phòng anh.
Sơ Sênh nói, anh không cho phép bất kỳ ai được bước chân vào phòng.
Nếu anh không đồng ý, em sẽ chuyển sang phòng ngủ của Sơ Sênh.
Bách Ngôn, anh sẽ không từ chối ý muốn của hôn thê chứ?
Một lời này nói ra, Monaco chắc chắn Ngạn Bách Ngôn nhất định không chối từ.
Khi Ngạn Bách Ngôn quyết định thành hôn với cô ta, Monaco đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Cô ta không tin, ba năm ở bên cạnh anh với danh nghĩa người yêu, hiện tại còn là vị hôn phu tương lai, Ngạn Bách Ngôn lại có thể lạnh lùng chối từ?
Nghe Monaco bày tỏ mong muốn, Ngạn Bách Ngôn chỉ thờ ơ đưa mắt liếc nhìn Sơ Sênh.
Nhận ra vẻ mặt không vui của cô, anh bỗng cười nhẹ.
- Sênh, ý con thế nào?
- Cha thừa hiểu mà, phải không?
Sơ Sênh lập tức hỏi vặn lại anh.
Tính cách của cô, Ngạn Bách Ngôn đã quá hiểu.
Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài của cô, bình thản đáp:
- Sênh, lên phòng con và dọn dẹp lại đồ đạc.
Bắt đầu từ hôm nay, Monaco sẽ chuyển tới ngủ trong phòng con!
Cái gì?
Sơ Sênh trợn tròn hai mắt, lập tức giẫy nảy.
Cô không nhờ Ngạn Bách Ngôn lại có thể dễ dàng đồng ý, ép cô nhường phòng cho Monaco.
Căn phòng này Sơ Sênh đã gắn bó cùng nó tận mười năm.
Cô không thể nào chỉ vì một người phụ nữ xa lạ khác mà cắn răng nhường lại được.
Trông thấy vành mắt Sơ Sênh đã có chút đỏ hoe, Ngạn Bách Ngôn vẫn rất bình tĩnh.
Anh lướt qua người cô, hời hợt yêu cầu:
- Nhớ cho kỹ, dọn phòng ngay lập tức!
Ngữ khí của anh không nóng không lạnh, tuy nhiên từng câu chữ anh thốt ra lại khiến Sơ Sênh đau đến tê buốt.
Cô thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, cố gắng ngăn lại thứ cảm xúc cực kỳ khó chịu đang không ngừng xâm nhập toàn bộ cơ thể.
Trái với tâm trạng thất thần của Sơ Sênh là thái độ giương giương tự đắc của Monaco.
Cô ta nhảy chân sáo về phía Sơ Sênh, giọng nói có chút lảnh lót:
- Chậc… Cô từng nói cô mới là chủ nhân của Ngạn gia cơ mà? Xem ra, có lẽ tôi đã nghe nhầm chăng?
Dứt lời, Monaco đắc ý bước lên trên tầng.
Sơ Sênh ngồi lặng lẽ, ngây ngốc nhìn người giúp việc đang nhanh chóng chuyển đồ của cô ra bên ngoài.
Sở dĩ, Sơ Sênh không cãi lại Ngạn Bách Ngôn là vì cô thừa hiểu, ý anh đã quyết, đừng hòng bất cứ ai có thể xoay chuyển được.
Chưa đầy một tiếng sau, cuối cùng đồ đạc của Sơ Sênh cũng được chuyển ra bên ngoài.
Nhìn căn phòng của mình dần dần bị thay thế bởi Monaco, Sơ Sênh vô cùng khó chịu.
Cô bước lên trên lầu, định bụng sẽ nhờ người giúp việc chuyển lên tầng bốn.
Bất chợt, cửa phòng Ngạn Bách Ngôn từ từ mở ra.
Anh đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô thắc mắc:
- Con muốn chuyển đi đâu?
Sơ Sênh không đáp, cũng không thèm đưa mắt liếc nhìn anh.
Cô đang giận, thực sự rất giận người đàn ông này.
Mặc cho anh liên tục dò hỏi, Sơ Sênh vẫn quyết định lờ đi.
- Toàn bộ các phòng còn lại đều đã chật cứng.
Con muốn ngủ dưới sofa?
Ngạn Bách Ngôn vẫn tiếp tục châm chọc cô.
Anh muốn khiến cô tức điên lên mới chịu dừng lại.
Sơ Sênh xoay lưng bước đi liền bị thân ảnh cao lớn của Ngạn Bách Ngôn chặn cứng, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một đường cong vô cùng hoàn mỹ.
- Cha muốn gì?
Sơ Sênh hừ lạnh, vung tay đẩy Ngạn Bách Ngôn tránh xa mình.
Ngoại trừ những lúc anh làm mặt lạnh ra, nhiều khi Ngạn Bách Ngôn trở nên vô cùng trẻ con đến như thế.
- Cha muốn gì? Già đầu rồi còn giở thói trẻ con!
Sơ Sênh nghiêng mặt nhìn anh, nở nụ cười đầy châm chọc.
Già đầu ư? Ngạn Bách Ngôn chỉ lớn hơn Sơ Sênh đúng mười lăm tuổi thôi mà! Cơ mặt anh có chút co giật, trong đầu chảy đầy vạch đen.
- Anh Ngạn…!
Tiếng gọi của Monaco khiến Ngạn Bách Ngôn giật mình.
Sơ Sênh không muốn đôi co gì thêm nữa, lách người bước qua.
- Đứng lại!
Ngạn Bách Ngôn vươn tay, giữ chặt Sơ Sênh, nhất quyết không cho cô đi.
Dù Sơ Sênh có vùng vẫy cỡ nào, cơ thể cô vẫn bị anh khóa trụ, ngang nhiên đè cứng trên tường.
Tư thế thân mật này của họ khiến Monaco sững sờ, há hốc miệng không thốt lên lời.
- Mau buông con ra! Mọi người đang nhìn!
Những người giúp việc lập tức quay mặt sang hướng khác, kéo tay nhau rời đi, trên miệng vẫn còn nở nụ cười khoái chí.
Hai má Sơ Sênh đỏ bừng, hô hấp có chút khó khăn.
Đây không phải lần đầu tiên hai người họ thân mật quá mức cho phép đến như thế, nhưng mỗi khi rơi vào tình cảnh như thế này, Sơ Sênh cảm thấy vô cùng e dè.
Ngạn Bách Ngôn cười nhẹ, đoạn dùng lực kéo mạnh Sơ Sênh vào trong phòng anh, không quên thản nhiên mà buông ra một câu:
- Quản gia Kim, bắt đầu từ đêm nay, tiểu thư Sơ Sênh sẽ chuyển vào phòng của tôi.
Sênh, phòng của cha cũng là phòng của con!.