Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 357: Chinh Phục Hắc Vân Giao






Chỉ thấy lúc này Tô Tử Mạch giơ nắm đấm lên bắt đầu đánh liên tục vào đầu Hắc Vân Giao, nắm đấm của Tô Tử Mạch nhìn thì trông rất yếu nhưng mỗi một cú đấm đánh ra lực của nó đều rất mạnh, phát ra từng trận tiếng nổ mạnh, Hắc Vân Giao đó chịu đau không nổi quay cuồng càng mãnh liệt hơn.

Dạ Ly Thần và Bảo Bảo đứng ở bên cạnh thấy thế lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, Bảo Bảo giơ nắm đấm nhỏ lên: “Mẫu thân lợi hại quá, dùng sức mạnh đánh nó, ai bảo nó không nghe lời.


Nhưng Thi Thanh Nghiên thì ngược lại, sau khi nhìn thấy cảnh này trong lòng cực kỳ khó chịu, nếu như Tô Tử Mạch thực sự có thể khiến cho Hắc Vân Giao này đầu hàng, đến lúc đó ngược lại càng khiến cho Tô Tử Mạch nổi tiếng hơn.

Nghĩ đến đây Thi Thanh Nghiên lập tức trở nên lo lắng, nhưng một lúc sau, khóe miệng của nàng ta lại lộ ra nụ cười có chút nham hiểm, giống như đã nghĩ ra cách để đối phó với Tô Tử Mạch vậy.

Mà lúc này dưới những nắm đấm hỗn loạn của Tô Tử Mạch, Hắc Vân Giao này cuối cùng cũng bắt đầu kiệt sức, mặc dù tu vi của Hắc Vân Giao cao hơn Tô Tử Mạch, nhưng sức lực chiến đấu được Tô Tử Mạch thể hiện ra quả thực là quá mạnh, hơn nữa tư duy của Hắc Vân Giao này không cao bằng Tô Tử Mạch, một lúc sau thì mệt mỏi đến mức phải bò trên mặt đất rồi.


Tô Tử Mạch nhìn ra được Hắc Vân Giao này đã kiệt sức rồi, tranh thủ nói: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cuộc là ngươi có đồng ý trở thành sủng vật của nhi tử ta không, nếu ngươi không đồng ý thì ngay bây giờ ta lập tức giết ngươi đem đi nấu bát canh rắn hầm đấy.


Dưới sự đe dọa của Tô Tử Mạch, Hắc Vân Giao này cuối cùng cũng yếu ớt gật đầu, cho dù có là ma thú thì cũng sợ chết thôi, tu luyện bao nhiêu năm khó khăn lắm mới chui được từ dưới đất lên ai mà biết được lại đụng phải một nữ nhân đáng sợ như Tô Tử Mạch, phải nhanh chóng đầu hàng để bảo vệ tính mạng trước cái đã rồi tính sau.

Tô Tử Mạch nghe vậy lập tức vui mừng, vẫy tay với Bảo Bảo: “Bảo Bảo con mau lại đây, mẫu thân đã giúp con chinh phục nó rồi nè.


Bảo Bảo nghe thấy tiếng gọi của Tô Tử Mạch vội vàng chạy qua, Dạ Ly Thần thấy vậy cũng không lo lắng gì nhiều, Hắc Vân Giao này khi nãy nếu đã đầu hàng trước Tô Tử Mạch như vậy rồi thì sẽ không nuốt lời, đôi khi ma thú này còn đáng tin hơn con người nhiều.

Sau khi lại gần đôi mắt to tròn của Bảo Bảo tràn đầy sự hiếu kỳ, sờ qua sờ lại con Hắc Vân Giao này, nhưng Hắc Vân Giao khi nãy đã bị Tô Tử Mạch dày vò một trận rồi nên không còn chút sức lực nào, lười đến mức không thèm nhúc nhích.

Bảo Bảo thấy vậy có chút thất vọng nói: “Mẫu thân, sao con đại xà này không nhúc nhích vậy không lẽ nó chết rồi?”
“Bảo Bảo, vừa nãy nó đánh mệt quá nên giờ phải cần nghỉ ngơi một chút, chúng ta đưa nó về trước đã, đợi nó hồi phục rồi để nó chơi cùng con có được không?”
Con Hắc Vân Giao này là một ma thú cấp bảy đương nhiên sẽ không dễ chết như vậy, chỉ là vừa nãy quả thật là quá mệt nên giờ cần phải nghỉ ngơi mà thôi, lúc này Dạ Ly Thần cũng đã đi tới trước mặt Hắc Vân Giao.

Sau khi liếc nhìn Hắc Vân Giao, Dạ Ly Thần chậm rãi nói: “Diện tích của sân huấn luyện này vừa đủ rộng, vi phu sẽ đặt một vòng cấm ở đây nên tạm thời để Hắc Vân Giao ở lại đây, đợi đến khi nó tỉnh lại thì nàng đưa Bảo Bảo tới đây chơi cũng được.


Vừa nói Dạ Ly Thần nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ thấy những điểm ánh sáng vàng hiện ra trên mặt đất xung quanh chỗ Hắc Vân Giao, sau đó lập tức biến mất.

Tô Tử Mạch biết đây là trận pháp cấm túc của Dạ Ly Thần bố trí, có trận cấm túc này thì dù cho Hắc Vân Giao có hồi phục thể lực cũng khó mà thoát được, Tô Tử Mạch thấy vậy đương nhiên rất yên tâm, sau đó đưa Bảo Bảo rời đi trước.


Chưa được bao lâu thì tin tức Tô Tử Mạch chinh phục được ma thú thoáng cái đã lan truyền trong Điện Lăng Vân, các đệ tử trong Điện Lăng Vân ca ngợi kính phục Tô Tử Mạch không thôi.

“Thần tôn phu nhân của chúng ta thật sự quá lợi hại, vậy mà lại không cần đến thần tôn đại nhân của chúng ta ra tay cũng có thể trực tiếp khiến cho con đại hắc xà đó đầu hàng.


“Coi cái kiến thức hạn hẹp của ngươi kìa, đó không phải là đại hắc xà, mà là ma thú cổ Hắc Vân Giao, không hổ danh là nữ nhân mà thần tôn đại nhân của chúng ta nhìn trúng, thực sự rất tài giỏi.


Sau khi chinh phục được Hắc Vân Giao Tô Tử Mạch đưa Bảo Bảo quay về phòng của mình, nàng hoàn toàn không quan tâm về những lời bàn tán ở bên ngoài, nhưng Thi Thanh Nghiên thì ngược lại đều nghe thấy tất cả những lời bàn tán của mọi người.

Thấy tất cả mọi người trong Điện Lăng Vân đều đang ca ngợi Tô Tử Mạch, trong lòng Thi Thanh Nghiên càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng không nhịn được đi đến một cái sân nhỏ hoang vu trong Điện Lăng Vân.

“Tôn Bá Bá, ngài có nhà không?”
“Là Thanh Nghiên à, vào đi”
Sau khi Thi Thanh Nghiên bước vào, trong sân có một Lão Giả đang ngồi trên gốc cây to uống trà, nhìn dáng vẻ rất tự do nhàn nhã.

Thi Thanh Nghiên bước đến trước mặt Lão Giả cung kính nói: “Tôn Bá Bá, đã lâu không gặp, lần này quay lại tới bây giờ mới tới thăm ngài, mong ngài đừng trách móc ta.


Lão Giả nghe vậy xua tay nói: “Không cần khách sáo như vậy, ngươi có thể tới thăm lão phu là lão phu thấy vui rồi, mấy năm nay ngươi ở nước Hạn Hải vẫn ổn chứ?”
Thi Thanh Nghiên nghe vậy cười nói: “Tôn Bá Bá ngài yên tâm ta vẫn ổn, chỉ là lần này quay về Điện Lăng Vân quả thật có gặp chút phiền phức, hôm nay ta tới tìm ngài chính là vì chuyện này.



Nghe Thi Thanh Nghiên nói vậy Lão Giả cau mày nói: “Ồ ngươi gặp phải phiền phức gì trong Điện Lăng Vân, phụ thân ngươi năm đó chính là trưởng lão của Điện Lăng Vân, cũng là vì cứu thần tôn đại nhân mà chết, thần tôn đại nhân và ngươi cũng kết thành huynh muội, chăm sóc cho ngươi đủ điều, chẳng lẽ có người khiến ngươi phải chịu uất ức gì hay sao?”
Lão Giả rõ ràng là rất nghi ngờ lời nói của Thi Thanh Nghiên, lúc này viền mắt của Thi Thanh Nghiên ửng đỏ nói: “Tôn Bá Bá, mọi người ở Điện Lăng Vân đều đối xử với ta rất tốt, nhưng nữ nhân mà Ly Thần ca ca lấy về gần đây đó không hẳn như vậy, lúc trước khi ta bị thương ở cổ chân, nàng ta mượn cớ chữa bệnh mà cố ý hãm hại ta, ta với Ly Thần ca ca chỉ mới nói hai ba câu nàng ta đã thấy không hài lòng mà tính kế với ta, những lời này ta cũng không tiện nói với Ly Thần ca ca, chỉ có thể tới tìm Tôn Bá Bá ngài thôi.


Thi Thanh Nghiên càng nói càng kích động, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.

Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên đột nhiên bật khóc, Lão Giả vội vàng đứng dậy nói: “Thanh Nghiên ngươi đừng khóc nữa, phụ thân ngươi và lão phu năm đó là bằng hữu của nhau, lão phu đương nhiên không thể nhìn ngươi chịu ủy khuất như vậy được, chỉ là dù gì thì Tô Tử Mạch cũng là phu nhân của thần tôn đại nhân, hay là lão phu đưa ngươi đi gặp thần tôn đại nhân để làm rõ tình hình, để thần tôn đại nhân dạy dỗ lại Tô Tử Mạch đó.


“Tôn Bá Bá ngài không biết bản tính của Tô Tử Mạch đó, nữ nhân này có dã tâm độc ác, tàn nhẫn và rất xảo quyệt, nếu ngài đi tìm Ly Thần ca ca nói lý lẽ, Tô Tử Mạch nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để biện minh, Ly Thần ca ca rất dễ bị nữ nhân đó lừa gạt, cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình tìm ra cách giải quyết mới được.


Lão Giả nghe vậy cau mày nói: “Nghe ngươi nói như vậy lẽ nào ngươi đã nghĩ ra cách gì rồi, ngươi nói ra trước nghe thử xem, dù sao lão phu cũng là trưởng lão của Điện Lăng Vân, chỉ cần cách của ngươi hợp lý lão phu đương nhiên sẽ giúp ngươi.


Thi Thanh Nghiên nghe vậy đảo mắt nói: “Tôn Bá Bá, vừa nãy Tô Tử Mạch đó đã chinh phục được Hắc Vân Giao, chuyện này ngài có nghe qua chưa.

”.