Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 255: Hai Kẻ Ăn Mày






"Đúng đúng đúng, cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ không nuốt lời.

Đúng rồi, ta vẫn chưa biết quý danh của cô nương?"
Hai người quen biết đã lâu vậy rồi, Vu Viêm cũng chẳng màn hỏi đến tên họ của Tô Tử Mạch.

Nhưng bây giờ Tô Tử Mạch là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu ngay cả tên họ của nàng mà cũng không biết thì quá đáng lắm rồi.
Tô Tử Mạch nghe vậy thì trả lời ngay: "Ta tên Tô Tử Mạch."
Nhưng ai ngờ vừa nghe Tô Tử Mạch vừa trả lời xong, Vu Viêm kinh ngạc nói: "Cái gì, cô nương chính là Tô Tử Mạch."
Trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vu Viêm, Tô Tử Mạch chau mày hỏi: "Ngươi kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi quen biết ta sao?"
Tô Tử Mạch hỏi, song song đó trong lòng nàng cũng bắt đầu nhen lên sự đề phòng, Vu Viêm này vừa nghe đến tên của mình thì đột nhiên kích động đến vậy, chắc không phải là có thù oán gì với mình chứ.

Điều khiến cho Tô Tử Mạch không ngờ là Vu Viêm nôn nóng hỏi: "Tô cô nương, có phải cô nương đã từng đắc tội với người của hoàng thất Dạ Lan Quốc không?"
"Ừm, sao ngươi hỏi vậy?"
Đối diện với câu hỏi ngược của Tô Tử Mạch, Vu Viêm vội vàng giải thích: "Cách đây không lâu, Nhị vương gia của Dạ Lan Quốc đặc biệt phái người đến tìm ta để nghe ngóng tin tức về cô nương, nhưng lúc đó ta tìm đại một lý do để đuổi bọn họ đi, ta thấy bọn họ khí thế hung hăng không có hảo ý, hình như rất căm thù cô nương."
Nghe Vu Viêm nói thế ngược lại Tô Tử Mạch mới thấy nhẹ nhõm, chuyện này không cần Vu Viêm nói, trong lòng Tô Tử Mạch cũng đã sớm biết rõ.
Nếu như không phải vì muốn tạm thời tránh né đầu sóng ngọn gió, trốn khỏi sự báo thù của Âu Dương Đình, Tô Tử Mạch cũng sẽ không xuất hiện ở nơi đây.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch mỉm cười, nói với Vu Viêm: "Đa tạ ngươi nhắc nhở, nhưng chuyện này ta đã sớm biết rồi, ngươi không cần phải lo lắng."
Nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Tô Tử Mạch, Vu Viêm lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tô cô nương, nhưng cô cũng đừng mất cảnh giác, Âu Dương Đình đó tâm địa rất thâm sâu, ta có thể cảm nhận được con người này tâm địa độc ác, ra tay vô cùng tàn độc.

Nếu như cô nương quá sơ xuất, rất có thể sẽ bị hắn ta làm hại."
"Được rồi, những lời ngươi nói ta đều nhớ kỹ, bây giờ có phải nên tới lượt ta hỏi ngươi không?"
Nhờ lời nhắc nhở của Tô Tử Mạch mà Vu Viêm mới định thần lại, hắn ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tô Tử Thanh theo như lời ước hẹn khi trước.
Sau khi Vu Viêm gật đầu, Tô Tử Thanh mới kể cho hắn nghe chuyện lúc trước cha mẹ mình bị hại chết, sau khi Vu Viêm nghe xong liền nhanh chóng nhắm tịt mắt lại, gương mặt lộ vẻ trầm tư.
Tô Tử Thanh thấy hắn như vậy thì ngồi bên cạnh chờ đợt, vẻ mặt vô cùng kỳ vọng, có thể điều tra được chân tướng chuyện ba mẹ mình bị hại chết hay không đều phải trông cậy cả vào Vu Viêm rồi.
Qua một lúc lâu sau, Vu Viêm mới mở mắt ra, Tô Tử Thanh nôn nóng hỏi: "Sao rồi, ngươi có biết hung thủ giết chết cha mẹ ta là ai không?"
Chuyện khiến Tô Tử Thanh thất vọng là Vu Viêm lại lắc lắc đầu: "Tô cô nương, cái chết của cha mẹ cô nương đã qua lâu lắm rồi, trong nhất thời ta không thể cảm ứng ra được.

Nhưng mà cô nương cứ yên tâm, ta sẽ đích thân đi điều tra, chỉ cần cho ta tiếp cận tới nơi mà cha mẹ cô nương bị sát hại lúc trước hoặc là đến những tuyến đường mà họ đã từng đi qua, có lẽ ta sẽ cảm ứng ra được."
Tô Tử Mạch nghe vậy chỉ đành gật đầu nói: "Đã như vậy thì chỉ đành cực khổ cho ngươi rồi, nếu như có manh mối nào, ngươi cứ đi thẳng đến Dạ Lan Quốc tìm ta."
Vu Viêm nghe vậy gật đầu nói: "Tô cô nương cứ yên tâm, cô nương cứu ta một mạng, bất luận thế nào ta cũng tận tâm tận lực giúp cô nương điều tra rõ chân chướng chuyện này."
Sau khi nhận được lời cam đoan của Vu Viên, Tô Tử Mạch mới lên tiếng: "Được rồi, đã thế thì bây giờ ta xin cáo biệt."

Tô Tử Mạch đến đây cũng là vì muốn nghe ngóng chân tướng chuyện cha mẹ bị giết hại năm xưa, trong nhất thời nếu Vu Viêm không thể cho nàng biết đáp án được thì Tô Tử Mạch cũng không cần thiết phải tiếp tục nán lại nơi đây.
Nghe Tô Tử Mạch muốn đi, Vu Viêm có chút lưu luyến nói: "Tô cô nương, cô nương ra về vội vã vậy sao? Sao không ở lại đây lâu hơn chút nữa, cũng để cho tôi có thể tiếp đãi cô nương tử tế."
"Không cần phải khách khí thế đâu, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, sau này tự nhiên sẽ có lúc gặp lại thôi."
Tô Tử Mạch rời khỏi Dạ Lan Quốc cũng đã mấy ngày rồi, nếu như Dạ Ly Thần dẫn bảo bối về không nhìn thấy nàng trước tiên, nhất định sẽ lo lắng, vẫn nên mau chóng quay về là hơn.
Thấy Tô Tử Mạch kiên quyết như thế, Vu Viêm cũng không giữ nàng lại nữa, còn đích thân tiễn Tô Tử Mạch tới chân núi.
Sau khi cáo biệt cùng Vu Viêm, Tô Tử Mạch lên đường trở về, đi được nửa đường đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nói kỳ quái truyền đến bên tai.
"Mẫu thân, thả con ra ngoài đi."
Phản ứng đầu tiên của Tô Tử Mạch là bảo bối trở về rồi, nàng vội vã nhìn ngó tứ phía, chỉ là lúc này nàng đang trên đường lớn, bốn bên trống không căn bản không hề có bóng dáng của bất cứ một ai.
"Mẫu thân, là con đây."
Giọng nói đó lại vang lên, lúc này trong đầu Tô Tử Mạch chợt lóe lên, rốt cục có phản ứng, thuận theo những suy nghĩ trong đầu nàng, trong nháy mắt đã có một tiểu cô nương xuất hiện trước mặt Tô Tử Mạch.
Tiểu cô nương này chính là Tiểu Mục, hóa thân của thần thú Phượng Hoàng mà nàng từng thu phục trước đây.

Sau khi thu phục được Tiểu Mục, Tô Tử Mạch đã để Tiểu Mục ở trong không gian Linh Sủng.
Tiểu Mục là thần thú, không giống với những người tu luyện bình thường, ngủ là cách tu luyện tốt nhất với Tiểu Mục, thậm chí còn có thần thú đã ngủ thì ngủ một mạch đến hàng thập kỷ trên trăm năm.
Do đó mà sau khi bỏ Tiểu Mục vào trong không gian Linh Sủng rồi, Tô Tử Mạch cũng không lo nghĩ đến nữa, thậm chí suýt chút nữa là quên luôn sự tồn tại của Tiểu Mục rồi,.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Mục, Tô Tử Mạch mới thả nàng ta ra ngoài.
"Mẫu thân, sao bây giờ người mới thả con ra, con sắp bị ngộp chết rồi đây."
Sau khi Tiểu Mục được thả ra ngoài thì miệng cứ líu ra líu rít không thôi, Tô Tử Mạch đi đường chỉ có một mình đang cảm thấy có chút buồn tẻ, bây giờ có Tiểu Mục bầu bạn, trong lòng cũng cảm thấy thư thái không ít.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch vừa vỗ vỗ vào đầu Tiểu Mục vừa cười nói: "Không phải con cứ ngủ suốt à? Sao đột nhiên lại tỉnh giấc vậy?"

Đối mặt với câu hỏi của Tô Tử Mạch, Tiểu Mục có chút mù mờ, đáp: "Con cũng không rõ nữa, vốn dĩ con đang ngủ ngon nhưng đột nhiên thức giấc, hơn nữa không tài nào ngủ lại được."
Tô Tử Mạch cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện tình trạng như vậy, nhưng Tiểu Mục đã tỉnh rồi thì nhân tiện cho nàng ta cùng lên đường luôn.
Nhưng nhìn thấy gương mặt trẻ con nhỏ nhắn như tạc ra từ tượng đá của Tiểu Mục, Tô Tử Mạch lại có chút đau đầu.

Mình dẫn theo Tiểu Mục một tiểu cô nương đáng yêu như vậy chỉ e sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch nhoẻn miệng cười gian xảo: "Tiểu Mục, con có muốn chơi trò chơi không? Đợi lát nữa mẫu thân sẽ cải trang cho con thành một bộ dạng khác, con nói xem có hay không chứ."
Tiểu Mục vừa nghe liền vỗ tay cười nói: "Dạ được, được ạ.

Nghe có vẻ chơi rất vui."
Thấy Tiểu Mục đồng ý, Tô Tử Mạch cũng không do dự, bắt đầu cải trang cho Tiểu Mục ngay tại chỗ, không bao lâu sau dáng vẻ của Tiểu Mục đã thay đổi, trở thành một tên ăn mày bẩn thỉu, quần áo rách rưới.
Sau khi Tiểu Mục soi mình vào trong hồ nước nhìn thấy bộ dạng của mình, trong giọng nói mang theo mấy phần nghẹn ngào: "Mẫu thân, sao người biến con thành ra như vầy chứ? Xấu xí quá đi thôi."
Tô Tử Mạch lại đắc ý, cười nói: "Xấu đâu mà xấu, con nhìn xem.

Hai chúng ta, một tên ăn mày lớn, một tên ăn mày bé,vậy mới tương xứng chứ.

Đi thôi, chúng ta đi tiếp.".