Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 190: Ngọc Anh Đường






“Ầm!”
Sau một tiếng nổ cực lớn, đá kiểm tra trong tay tiểu nhị đột nhiên nổ tung.
Tiểu nhị đó lúc này bụi đất đầy đầu, đôi mắt mở to, giống như là đã bị dọa ngốc.

Những vị khách trong quán trà cũng lộ ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Tô Tử Mạch thì trông có vẻ bình tĩnh hơn những người khác nhiều, nhưng trong lòng nàng cũng kinh ngạc không khác gì.
Phải biết rằng viên đá kiểm tra này được chế tạo bởi vật liệu đặc biệt, còn cứng chắc hơn cả sắt thép bình thường, vốn sẽ không dễ dàng bị hư hại, càng không cần phải nói đến chuyện trực tiếp nổ tung.
Xuất hiện tình huống như vậy thì chỉ có một khả năng.

Đó chính là linh lực truyền vào đá kiểm tra đã vượt quá giới hạn cao nhất mà đá kiểm tra có thể thừa nhận.
U Lan Hiên này chỉ cho phép người tu luyện có tu vi linh sư trở lên vào.

Còn giới hạn cao nhất của viên đá kiểm tra này thì đạt đến linh vương cấp chín.

Chỉ cần là người tu luyện có tu vi linh vương cấp chín trở xuống làm kiểm tra thì đều nằm trong phạm vi thừa nhận của đá kiểm tra.
Mà hiện tại, bảo bối vừa mới chạm vào đá kiểm tra này đã xảy ra tình huống như thế.

Vậy thì chỉ có một cách giải thích, chính là tu vi của bảo bối đã vượt qua linh vương cấp chín, khiến cho đá kiểm tra vượt quá cực hạn thừa nhận mà dẫn đến nổ tung.

Vừa nghĩ đến khả năng này, tiểu nhị lập tức sợ đến mức sắc mặt xanh mét, hai chân nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống trước bảo bối.
“Xin lỗi tiền bối, vừa rồi là tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đụng phải tiền bối.

Mong tiền bối đại nhân đừng so đo với hạng tiểu nhân còn không bằng như tiểu nhân.”
Cảnh tượng trước mặt trông có vẻ kỳ dị.

Tên tiểu nhị này tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, thế mà lại không ngừng dập đầu nhận lỗi với bảo bối.

Người không biết chuyện mà nhìn thấy, khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là, những người khác trong quán trà thấy được cảnh này, lại không cảm thấy có gì bất ngờ.

Cường giả mạnh hơn linh vương cấp chín chính là linh đế đấy.

Cao thủ ở cấp bậc này đã có thể tự thành lập môn phái của mình.

Đắc tội với cường giả bậc này, nếu đổi lại là bọn họ, khẳng định cũng sẽ lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi.
Lúc này Tô Tử Mạch cũng đã hồi thần lại, đang muốn bảo tiểu nhị đó đứng lên, lại thấy bảo bối đã giành nói trước: “Hừ! Có tha thứ cho ngươi hay không, phải xem ý của mẫu thân ta thế nào.

Mẫu thân, người nói phải xử lý hắn sao đây?”
Thấy bảo bối giao quyền quyết định cho mình, Tô Tử Mạch không khỏi cười khổ.

Trong lòng nàng biết rõ bảo bối không hề giống như những gì họ nghĩ, là cường giả linh đế gì đấy.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch xua tay nói: “Ngươi đứng lên đi, người không biết không có tội, chúng ta sẽ không so đo với ngươi.”
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói như vậy, tiểu nhị đó lập tức như trút được gánh nặng, lại dập đầu liên tiếp vài cái với Tô Tử Mạch rồi mới đứng dậy, làm động tác mời với nhóm người Tô Tử Mạch.
Lúc nãy bảo bối cũng đã bày ra thực lực cường hãn như thế rồi, đương nhiên là có tư cách để đi vào quán trà.

Tô Tử Mạch thấy thế thì cùng Âu Dương Phương nhìn nhau một cái, sau đó hai người dẫn bảo bối đi vào trong quán trà.
Mặc dù Tô Tử Mạch cũng không biết lúc nãy bảo bối đã làm đá kiểm tra nổ tung bằng cách nào, nhưng nếu bây giờ đã có thể đi vào quán trà, Tô Tử Mạch cũng sẽ không bỏ qua cơ hội dâng tận cửa này.
Những người khác trong quán trà thấy nhóm người Tô Tử Mạch đi vào, thế mà ai cũng chủ động đứng lên.
“Xin chào cô nương, xin hỏi cao danh quý tánh của vị tiền bối này là?”
Tô Tử Mạch và Âu Dương Phương tìm được một chỗ ngồi trống, vừa mới ngồi xuống đã có người chủ động đến hỏi thăm Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nghe thế thì sửng sốt nói: “Ngươi đang hỏi nó sao?”
Dường như sau khi làm kiểm tra xong, bảo bối đã có chút mệt.

Tô Tử Mạch vừa nói vừa chỉ chỉ bảo bối đang ngủ say trong lòng mình.

Vị khách đó nhìn thấy bảo bối đang ngủ, vội vàng nhỏ giọng xuống, cẩn thận nói: “Đúng vậy.


Lúc nãy vị tiền bối này vừa ra tay đã đánh nát đá kiểm tra.

Tu vi như vậy quả thật làm cho chúng ta bội phục không thôi.

Mong cô nương hãy cho chúng ta biết tên của vị tiền bối này.”
Tô Tử Mạch vốn không muốn giải thích gì, nhưng những người này càng nói càng thái quá.

Bảo bối rõ ràng vẫn là một đứa nhỏ, bị bọn họ mở miệng ra là kêu một tiếng tiền bối, nghe mà già cả đi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Tử Mạch nghiêm lại, nói từng từ một: “Ta nghĩ các người đã hiểu lầm rồi.

Đây là con của ta, nó vừa mới ra đời không bao lâu.

Chuyện lúc nãy có lẽ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.”
Tô Tử Mạch vừa nói ra lời này, vị khách đó lại càng kinh hãi hơn, nói: “Cô nương, cô nương là nói vị tiền bối này… vị tiểu thiếu gia này vừa mới ra đời không bao lâu sao?”
“Không sai.

Cho nên nó không phải là cao nhân tiền bối gì như các người nói đâu.

Các người đều hiểu lầm rồi.”
Tô Tử Mạch vốn cho rằng giải thích rõ thì có thể được thanh tịnh.

Ai ngờ người này lại vỗ đùi một phát nói: “Ai da, thế thì càng lợi hại hơn.

Ta từng nghe nói, có một số người trời sinh đã có linh căn tu luyện.

Nếu lệnh lang đã có thể khiến cho đá kiểm tra nổ tung, vậy đây chính là tài năng ngút trời, nhất định không thể để lãng phí thiên phú của lệnh lang!”
Những vị khách bên cạnh nghe thấy lời này, cũng đều nhao nhao phụ họa theo.
“Không sai.

Thiên tài như vậy, tương lai chắc chắn rất có tiền đồ, cho dù là trở thành cường giả linh hoàng trong truyền thuyết cũng không phải không thể.”
“Đúng thế.

Có điều, cho dù là thiên tài, thì cũng phải bồi dưỡng cho tốt mới được.

Cô nương, ta có một nơi tốt có thể đề cử cho cô nương, tuyệt đối có thể làm cho thiên phú của lệnh lang được phát huy đến trình độ cao nhất.”
Tô Tử Mạch không ngờ những người này càng nói càng hăng.


Nhưng sau khi nghe thấy câu cuối, Tô Tử Mạch vẫn có chút động tâm.
Đương nhiên Tô Tử Mạch cũng thấy rất rõ chỗ khác nhau giữa bảo bối và người bình thưuòng.

Tô Tử Mạch cũng hy vọng bảo bối có thể có một tương lai tươi sáng.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch vô thức nói: “Phải không? Vậy thì ngươi nói ra nghe thử, chỗ tốt này là nơi nào?”
Thấy Tô Tử Mạch có hứng thú, đối phương càng vui mừng hơn, nói: “Cô nương, ra khỏi U Lan Hiên này thì đi về hướng Đông hai trăm mét, có một nơi gọi là Ngọc Anh đường.

Con cái của các gia đình có tiền có thế ở Dạ Lan Quốc đều được đưa đến đó học, lệnh lang đến đó tuyệt đối không sai.”
Tô Tử Mạch nghe thế thì không khỏi động tâm.

Nghe những gì mà người này nói, có lẽ Ngọc Anh đường này cũng gần giống với nhà trẻ ở đời trước của mình.
Lần này đến Dạ Lan Quốc, Tô Tử Mạch còn có nhiệm vụ quan trọng trên người, dù sao cũng không thể luôn trông bảo bối.

Đưa bảo bối đến Ngọc Anh đường đó, tạm thời nhờ người ta trông nom cũng là một cách.
“Tử Mạch tỷ tỷ đừng nghe hắn nói bậy.

Ngọc Anh đường này vốn là nơi giả danh lừa lọc.”
Ngay lúc Tô Tử Mạch đã động tâm, Âu Dương Phương đột nhiên lên tiếng khuyên Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nhíu mày nói: “Âu Dương muội muội vì sao lại nói vậy? Chẳng lẽ muội cũng biết Ngọc Anh đường này?”
Âu Dương Phương kéo Tô Tử Mạch đến một bên, nói nhỏ: “Tử Mạch tỷ tỷ, Ngọc Anh đường này chính là nơi do con cái của những quý tộc cùng nhau xây nên, vốn không có thần kỳ như lời bọn hắn nói.

Bảo bối qua đó ngược lại không tốt.

Nếu như tỷ có chuyện muốn làm, chi bằng giao bảo bối cho muội chăm sóc.”
Dường như Âu Dương Phương nhìn ra được nỗi băn khoăn trong lòng Tô Tử Mạch, vừa mở miệng đã trực tiếp nói ra điều trong lòng Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch trầm tư trong phút chốc, vẫn là lắc đầu nói: “Âu Dương muội muội, cả đoạn đường này tỷ đã được muội chăm sóc rồi, sao lại không biết ngượng mà làm phiền muội nữa.

Hơn nữa, Âu Dương muội muội, thân phận của muội đặc biệt, chuyện này cũng không thích hợp đâu.”.