Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 165: Lão Tổ Tông Tô Gia






Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi mắt sáng lên, xem ra người này chắc là Tô gia lão tổ tông, vừa nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể biết chân tướng cha mẹ mình tử vong khi đó, trong lòng Tô Tử Mạch không nhịn được kích động một hồi.
Ngay khi Tô Tử Mạch chuẩn bị đi tìm lão tổ tông để dò hỏi, hành động của Tô Tiếu Tiếu làm cho Tô Tử Mạch lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Tô Tiếu Tiếu đột nhiên ngã khuỵu xuống đất, dập đầu về phía lão tổ tông một cái, sau đó mới đứng lên đi về phía trước một bước, tiếp theo lại là quỳ xuống dập đầu ngẩng đầu lên.
Tô Tử Mạch thấy vậy phút chốc trợn tròn mắt nhìn, so với người ta ba quỳ chín dập đầu Tô Tiếu Tiếu này còn ác hơn, lại một bước dập đầu một cái, phải làm quá lên như vậy sao?
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Tô Tử Mạch, Tô Tiếu Tiếu làm như không thấy, chỉ thấy vẻ mặt Tô Tiếu Tiếu đầy thành kính, người không biết mà thấy chắc chắn cho rằng Tô Tiếu Tiếu là một cô nương tốt tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép tôn trọng trưởng bối.
Chẳng qua là Tô Tử Mạch thấy lại chỉ cảm thấy chán ghét, nàng đã sớm thấy bộ mặt thật của Tô Tiếu Tiếu, bây giờ dáng vẻ dối trá này chỉ làm cho Tô Tử Mạch cảm thấy buồn nôn.
Tô Tử Mạch chẳng muốn nhìn Tô Tiếu Tiếu thêm nữa, trực tiếp bước nhanh đi tới chỗ lão tổ tông.
Sau khi đến gần Tô Tử Mạch mới thấy rõ hình dáng của lão tổ tông, chỉ thấy lão tổ tông râu tóc bạc trắng, tóc dài rối tung ở sau gáy, lúc này hai mắt đang nhắm nghiền ngồi xếp bằng ngay ngắn ở nơi đó.

"Vì sao ngươi không hành lễ với lão phu giống nàng ta?"
Tô Tử Mạch đang muốn mở miệng lão tổ tông đã giành nói chuyện trước.

Mặc dù hai mắt vẫn luôn nhắm chặt nhưng đối với tất cả mọi chuyện trong sơn động lão tổ tông dường như đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tô Tử Mạch nghe vậy mặt coi thường nói: "Sự kính trọng của ta đối với lão tổ tông đều là để trong lòng, đương nhiên không cần những thứ lễ nghi dối trá kia để chứng minh."
Nghe được Tô Tử Mạch nói lúc này lão tổ tông mới mở mắt ra, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của lão tổ tông, Tô Tử Mạch không khỏi kinh ngạc một hồi.
Lão tổ tông này trông tuổi đã cao nhưng đôi mắt lại có vẻ trong veo hồn nhiên giống như trẻ con vậy, tạo nên sự tương phản hết sức rõ ràng với tướng mạo của ông ấy.
"Nha đầu này cũng có chút thú vị, nhưng nếu hai người các ngươi đi cùng nhau, vậy thì có lời gì chờ nàng ta tới lại nói sau đi."
Sau khi lão tổ tông nói xong nhắm mắt lại lần nữa, Tô Tử Mạch thấy vậy không nén nổi sốt ruột, nàng còn nóng lòng muốn hỏi lão tổ tông nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình xưa kia đấy.
Bây giờ lại bị Tô Tiếu Tiếu cản trở, Tô Tử Mạch vội vàng đi tới bên cạnh Tô Tiếu Tiếu thúc giục: "Tô Tiếu Tiếu, ngươi có thể nhanh lên một chút hay không?"
Tô Tiếu Tiếu cơ bản cũng không để ý tới sự thúc giục của Tô Tử Mạch, chỉ làm theo ý mình vừa khấu đầu vừa tiến về phía trước như cũ, mười mấy mét đường ngắn ngủi Tô Tiếu Tiếu đi ước chừng thời gian một nén hương mới đi tới trước mặt lão tổ tông.
Sau khi đến trước mặt lão tổ tông Tô Tiếu Tiếu lại khấu đầu ba cái thật sâu với lão tổ tông, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói: "Vãn bối Tô Tiếu Tiếu ra mắt lão tổ tông."
"Không cần đa lễ, các ngươi tới gặp lão phu chắc hẳn cũng không chỉ là vì chào hỏi lão phu đơn giản như vậy, thử nói mục đích của các ngươi đi."
Tô Tử Mạch đã đợi những lời này từ lâu, vội vàng nói: "Lão tổ tông, khi xưa trước khi cha mẹ ta chết người gặp cuối cùng chính là người.

Ta muốn biết rốt cuộc vì sao bọn họ chết, có phải bị kẻ gian làm hại hay không?"
Lão tổ tông cũng không trả lời Tô Tử Mạch, mà là nhìn về phía Tô Tiếu Tiếu nói: "Nàng đã nói ra mục đích của nàng rồi, ngươi thì sao?"

Tô Tiếu Tiếu nghe được lão tổ tông hỏi, con ngươi đảo một vòng mới lên tiếng nói: "Lão tổ tông, vãn bối đã sớm nghe qua đại danh của người, lần này tới không cầu gì khác chỉ là muốn thấy dáng vẻ của lão tổ tông, có thể gặp được lão tổ tông, nói chuyện với lão tổ tông, vãn bối đã cảm thấy vinh hạnh bội phần."
Lời này Tô Tiếu Tiếu nói một cách rất đường hoàng, sau khi Tô Tử Mạch nghe thấy chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn, nếu không phải đang ở trước mắt lão tổ tông, nói không chừng Tô Tử Mạch sẽ nôn ra thật.
Lão tổ tông nghe thấy Tô Tiếu Tiếu nói vậy, trong ánh mắt cũng thoáng qua vẻ chán ghét nói: "Nếu vậy thì ngươi đã gặp lão phu, nếu không có việc gì khác bây giờ ngươi có thể đi."
Tô Tiếu Tiếu nghe vậy sửng sốt một chút, vừa rồi chẳng là nàng ta nói lời khách sáo, ai ngờ được lão tổ tông lại thẳng thắn như vậy.
Lần này Tô Tiếu Tiếu cũng không làm ra vẻ được nữa, chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng nói: "Lão tổ tông nói đùa, vãn bối nói câu vừa rồi là phát ra từ đáy lòng, nhưng trừ cái này ra quả thật cũng có một chuyện nhỏ muốn nhờ.

Vãn bối vẫn luôn một lòng hướng tới Đan Hà bí tịch tổ truyền của Tô gia, nếu lão tổ tông sẵn lòng truyền Đan Hà bí tịch cho vãn bối, vãn bối nhất định vô cùng cảm kích."
"Hừ nói thẳng sớm một chút không phải tốt sao cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy.

Các ngươi một người muốn hỏi thăm nguyên nhân cái chết của cha mẹ, một người muốn Đan Hà bí tịch.

Những thứ này cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng muốn có được thứ các ngươi muốn lão phu còn có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Tô Tử Mạch và Tô Tiếu Tiếu đồng thanh hỏi, lão tổ tông giảo hoạt cười một tiếng nói: "Lão phu ở trong bí cảnh khổ này tu nhiều năm, nhiều năm qua mỗi ngày chỉ thấy một cái sơn động nho nhỏ này, thật sự là cực kỳ nhàm chán.

Hôm nay hiếm khi thấy hai tên tiểu bối các ngươi, các ngươi nếu ai có thể làm cho lão phu vui vẻ, lão phu đương nhiên sẽ hoàn thành nguyện vọng của các ngươi."
Lão tổ tông vừa nói xong Tô Tử Mạch và Tô Tiếu Tiếu cùng lúc rơi vào trầm tư, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến lão tổ tông vui vẻ nhỉ.

Không lâu sau Tô Tiếu Tiếu đã có câu trả lời, chỉ thấy nàng ta cười với lão tổ tông nói: "Lão tổ tông nhiều năm như vậy người đều chỉ bế quan tu luyện, trong lòng chắc chắn tưởng nhớ Tô gia chúng ta.

Nếu thấy đời sau Tô gia tu luyện thành công ắt hẳn sẽ rất vui mừng, vãn bối bất tài hôm nay bêu xấu ngay trước mặt lão tổ tông."
Lời vừa dứt cùng lúc trên người Tô Tiếu Tiếu bỗng phát ra ánh sáng màu xanh đậm, từ màu sắc của ánh sáng linh lực này xem ra thì rõ ràng Tô Tiếu Tiếu là một linh tôn cao cấp.
Với tuổi của nàng ta có thể có loại tu vi này quả thật khá là hiếm thấy, sau khi Tô Tiếu Tiếu phơi bày tu vi lại bắt đầu biểu diễn tại chỗ một bộ võ gia truyền của Tô gia.
Mặc dù bộ võ thuật này không được tính là uyên thâm tuyệt diệu, nhưng dù sao tu vi của Tô Tiếu Tiếu bày ra đó, trò này cũng có vài phần cảm giác dũng mãnh như hổ.
Chẳng qua là lão tổ tông xem mặt lại ghét bỏ, cùng lúc đó lặng lẽ đưa ra một ngón tay chỉ một cái về phía Tô Tiếu Tiếu.
"Á"
Tô Tiếu Tiếu vốn đang bày trò một cách vui vẻ, nào ngờ dưới chân đột nhiên trượt một cái, toàn thân nặng nề ngã nhào xuống đất thành tư thế chó ăn phân.
Tô Tử Mạch thấy vậy nhịn không được bật cười, thấy Tô Tiếu Tiếu bị mất mặt trước lão tổ tông nàng hơi có vài phần cảm giác vui mắt vui tai.
"Phì phì phì."
Tô Tiếu Tiếu vội vàng bò dậy từ dưới đất, không ngừng nhổ bùn cát trong miệng ra ngoài, đáng tiếc cú ngã vừa rồi thật sự là quá hiểm, khóe miệng cũng có không ít đất cát còn sót lại, trông rất là nhếch nhác.
"Thật xin lỗi lão tổ tông, vừa rồi chẳng qua là ta nhất thời sai lầm, thật ra thì ta có thể biểu hiện tốt hơn, hay là ta biểu diễn cho người một lần nữa..