Xuyên Không Chi Cổ Đại Mạt Thế

Chương 3




"Tỷ tỷ, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy" Mặc Hiên có chút không xác định hỏi Mặc An. Nhưng trả lời hắn lại là một mảnh trầm mặc. Mặc Hiên bây giờ không còn giữ được bình tĩnh mà liên tục thúc dục. Mặc An đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Mặc Hiên thì bên tai lại nghe thấy tiếng thúc dục của. Cô chỉ có thể trả lời cho qua:

-Có lẽ là... tận thế đến rồi.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh. Bỗng một con tang thi mặc y phục hoa lệ nhào tới chỗ Mặc An và Mặc Hiên. Chỉ thấy Mặc An rút kiếm ra rồi xoay người 90* chặt đứt đầu con tang thi đó. Mấy con tang thi xung quanh nghe thấy tiếng động lập tức chạy lại chuẩn bị lên cào xé những món ăn ngon nóng hổi trước mặt. Mặc An dùng tốc độ nhanh nhất vung kiếm lên chặt đứt đầu những con tang thi kia, những đường kiếm xinh đẹp được cô thi triển giống như đang múa một điệu múa duyên dáng. Có điều nếu xung quanh không phải là một loạt các tang thi thì chắc chắn rất đáng để thưởng thức. Mặc An dù mạnh nhưng tang thi lại rất đông nên cô đành phải cầm tay Mặc Hiên dùng khinh công nhảy lên mái nhà chạy trốn.

Lúc này một bóng dáng màu vàng xuất hiện trước mặt họ khiến cho cả hai rất ngạc nhiên. Cô đang nghi hoặc không biết đó là ai thì Mặc Hiên lên tiếng:

-Đó là tân đế mới lên ngôi vào năm trước, ca ca cùng cha khác mẹ của chúng ta - Mặc Ảnh.

-A, nhớ rồi. Đó là cái người mà sát huynh sát cha để lên ngôi mà đệ đã kể cho tỷ nghe à.

-Tỷ tỷ, tỷ nhớ được sao?

-Đương nhiên, ta đây là ai chứ, hừ.

-Đệ thật sự rất bất ngờ đó. Ngoài ăn và ngủ tỷ còn nhớ được việc này thì đúng là kì tích a.

-Đệ cút ngay cho tỷ.

Cô bị đệ đệ mình thương yêu làm cho tức chết thật rồi mà. Cô đâu phải là con sâu lười, cô rõ ràng là con ong chăm chỉ. Trong giấc mơ cô lúc nào cũng phải đi làm kiếm tiền rồi còn phải cày ruộng rồi làm hết việc này việc kia nữa chứ, hu hu hu, người ta là con ong chăm chỉ không phải con sâu lười aaa... oan quá.

Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị một móng vuốt sắc nhòn tấn công, may là Mặc Hiên kịp thời cứu cô, nếu không thì cô chắc đã đi làm bạn với nhóm tang thi đó rồi, nghĩ đến đó cô không kìm được rùng mình.
' Đừng đùa chứ, Mặc An cô đây còn chưa sống đủ a. '

Mặc Hiên thấy vẻ mặt của cô thay đổi rất phong phú thì khẽ cười. Nếu là bình thường thì chắc chắn cô sẽ đập cho cái thằng đệ đệ này một trận nên thân nhưng bà con ơi lũ tang thi kia sắp bò lên mái nhà rồi nè. Với tình cảnh bây giờ thì ba mươi sáu kế tẩu vị thượng sách, không nghĩ ngợi nhiều cô đã cùng với đệ đệ dùng khinh công nhảy từ mái nhà này đến mái nhà khác.

Cả một đoạn đường chúng ta chứng kiến khung cảnh hoàng cung trong mạt thế. Mọi người hoặc là chết hoặc là trở thành tang thi khiến cho khung cảnh hoàng cung vốn uy nghiêm lộng lẫy nay trở nên đổ nát đến nỗi nếu cô không phải đã từng sống ở đây thì chắc chắn sẽ không nhận ra đây đã từng là một hoàng cung mà mọi người từng ao ước được vào sống. Đình viện bắt đầu đổ nát khiến cho việc di chuyển của chúng ta trở nên khó khăn hơn. Ngay lúc ta muốn tăng tốc thì bị một bóng dáng màu vàng chặn lại.

Mặc Ảnh?

Hắn chặn đường chúng ta làm gì a. Không đợi ta mở miệng thì hắn ta đã dùng giọng nói đầy cưng chìu lên tiếng:"Thất muội, bát đệ đã lâu không gặp" nói xong còn không quên cười dịu dàng với chúng ta. Cô nhìn vào mắt hắn thì chỉ thấy một màu xanh dịu dàng.

Mắt màu xanh.

A, nhớ rồi.

-Tam ca... phải không?

-Ừ.

Cô nghe được đáp án thì không quản cái khỉ gió gì hình tượng thì đã quay sang bên Mặc Hiên rồi chửi ầm lên:

-CMN, chẳng phải đệ nói là tam ca đã chết rồi sao. Tại sao bây giờ tam ca lại xuất hiện ở đây. Đệ dám lừa tỷ a, thật tức chết mà.

[Mặc An: Đúng như các bạn nghĩ, đây chính là tam ca của chúng ta. Hồi chúng ta bảy tuổi đã giúp một vị ca ca có hoàn cảnh bị ruồng bỏ như mình, thế là bị bỏ + bị bỏ = bằng hữu. Chúng ta quen nhau và chơi với nhau 1 năm trời cho đến một ngày. Hôm ấy đệ đệ về nói với ta rằng tam ca chết rồi, khiến cho ta thương tâm hết 3 ngày trời.

Đừng hỏi tại sao ta vô tình thế. Ta thề, ta vẫn cảm thấy thương tâm là vì tam ca chết nhưng tính cách ta vốn rất lạnh nhạt. Vậy nên 3 ngày thương tâm đã rất nhiều rồi, không bàn cãi nữa. Thôi tiếp tục đọc truyện đi]

Mặc Hiên liếc mắt coi thường phản bác:

-Tỷ nhớ được tên tân hoàng nhưng lại không nhớ được tên tam ca. Tỷ tỷ, trí nhớ của tỷ rất là kém a.

Ta đang định cãi lại thì một giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm vang lên.

-Thôi không sao đâu, hai đứa đừng cãi nhau nữa, bọn chúng đuổi kịp rồi kìa.

Cả hai chúng ta cùng nhìn lại thì đúng là bọn tang thi sắp... lết tới rồi. Cô hô to:

-Đi thôi, phía Nam có một ngôi nhà khá hẻo lánh và vững chắc chúng ta hiện giờ cứ trú tạm ở đó đêm nay đã rồi tính sau.

Mặc Hiên và Mặc Ảnh nghe thấy vậy thì cũng không nói gì chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh về hướng Nam.

30 phút sau chúng ta đến nơi. Đây vốn dĩ là một khu rừng hẻo lánh có rất ít người qua lại nên không sợ ban đêm bị tang thi đánh lén.

[Nguyệt: Đừng ai lo lắng sẽ có tang thi muỗi bởi vì virut tang thi khi vừa mới nhập vào mấy cái loại côn trùng ví dụ như kiến, gián, ruồi, muỗi,... có kích thước nhỏ như thế thì sẽ chết ngay tức thì . Lý do rất đơn giản: mấy cái con ấy không thể chịu được lượng bệnh độc lớn như thế a]

Cả 3 người bước chân vào căn nhà gỗ trông có vẻ đơn sơ kia. Đồ vật bên trong cũng không có nhiều, chỉ có một bộ bàn ghế cũ nát và 2 chiếc giường đơn sơ. Có vẻ như đây là ngôi nhà khi xưa của một thợ săn nên cũng có vẻ rất chắc chắn. Dù là vậy thì nơi này cũng rất an toàn nên không có ai trong nhóm than vãn.

' Mặc An cô bây giờ rất nhớ những ngôi nhà kiên cố và chắc chắn ở hiện đại nha '

Dù trong lòng đang kêu gào than vãn nhưng có còn hơn không, thôi mặc kệ đi, cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất :

-Tạm thời chúng ta cố gắng trú tạm ở đây vài ngày nhưng ngày mai còn phải đi thu thập lương thực dự trữ để ăn nữa nên tối hôm nay cố gắng mà dưỡng sức để còn có sức mà chạy a.