Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 96




CHƯƠNG 96

“Thật, muội rất tốt.” Lưu Ly nhìn ra sự nghi ngờ của Hạnh Huệ, khuôn mặt nghiêm túc, nhấn mạnh: “Hạnh Huệ, muội phải biết là, mỗi người có sở trường cũng có sở đoản, mỗi người đều có giá trị của mình, giá trị của mỗi người không giống nhau.”

Thấy Hạnh Huệ vẫn còn có chút mơ hồ, Lưu Ly đưa ra một ví dụ: “Muội nhìn đi, muội thêu thùa, khâu vá tốt như vậy, còn biết làm chăn, ta không biết. Ta cũng đã từng nhìn thấy kỹ năng thêu thùa của muội, có lẽ một số tiểu thư có người dạy riêng cũng chưa chắc có được kỹ năng như muội, có thể thấy muội rất có thiên phú ở phương diện thêu thùa.”

Trương Hạnh Huệ vừa nghe thấy câu nói này, hai mắt sáng lên.

“Lưu Ly tỷ, tỷ thật sự cảm thấy muội rất có thiên phú?” Trương Hạnh Huệ hỏi, khuôn mặt tràn đầy sự căng thẳng.

Hiển nhiên, Trương Hạnh Huệ thật sự rất thích may vá, thêu thùa.

“Thật, nên ta mới nhờ muội giúp ta may quần áo.” Lưu Ly khuôn mặt tràn đầy sự chắc chắn.

Nói xong, Lưu Ly giống như Hạnh Huệ để lộ ra ước nguyện ban đầu là nhờ nàng giúp may quần áo, hơn nữa còn giải thích rõ ràng, một khi quần áo có thể bán được giá cao, sẽ chia hoa hồng cho nàng.

Hạnh Huệ nghe xong, khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn: “Lưu Ly tỷ, muội nhất định sẽ may quần áo thật tốt.”

“Ta tin muội nhất định có thể làm tốt.” Lưu Ly nói xong, nhịn không được xoa đầu Hạnh Huệ.

Nếu ở thời hiện đại, Hạnh Huệ mười ba tuổi cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.

Khuôn mặt Hạnh Huệ tràn đầy sự hưng phấn, cảm thấy bây giờ nàng có một sự tự tin chưa từng có, cầm thước bắt đầu đo người cho Bình Bình và Yên Yên, sau đó cầm vải bắt đầu làm.

Lưu Ly thấy Hạnh Huệ tinh thần vô cùng hăng hái như vậy, không khỏi mỉm cười.

Vừa cúi đầu, đã thấy hai đứa bé đang tròn mắt nhìn mình, Lưu Ly không khỏi sững sờ.

“Mẹ, con cũng muốn.” Yên Yên nói.

Bình Bình cũng nhìn mẹ mình, ánh mắt mong đợi.

Lưu Ly: “….” muốn cái gì?

Lưu Ly vẻ mặt sững sờ, cùng với Yên Yên mắt to trừng mắt nhỏ, ngây người không hiểu Yên Yên muốn cái gì.

Mà đôi mắt nhỏ của Yên Yên chớp chớp, khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi nhìn mẹ mình.

Bình Bình thấy vậy, mím môi, đi lên, sau đó bàn tay nhỏ bé, mềm mại nắm lấy tay mẹ mình.

Trong lúc Lưu Ly vẫn còn đang sững sờ, Bình Bình cầm tay cô đặt lên đầu mình.

Lúc Lưu Ly nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Bình Bình, mới phản ứng ‘cũng muốn’ mà Yên Yên vừa nói là chỉ muốn xoa đầu.

Sững sờ một lúc, Lưu Ly bật cười, sau đó xoa đầu hai đứa bé.

“Bình Bình, Yên Yên ngoan, hai đứa đi chơi một lúc đi, mẹ đi sắc thuốc cho Cố thúc thúc.” Lưu Ly nói với hai đứa bé.

Hai đứa bé vô cùng hiểu chuyện, cũng biết mẹ mình rất bận, nên không dính lấy Lưu Ly, chạy đến một góc tường nhìn kiến chuyển nhà.

“Ca ca, tại sao kiến phải chuyển nhà?” Yên Yên hỏi Bình Bình.

“Có thể là nhà của bọn chúng quá rách nát.” Bình Bình trả lời.

Lưu Ly nghe thấy cuộc đối thoại của hai đứa bé, sau đó nhìn căn nhà ‘quá rách nát’ kia của cô.