Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 568




CHƯƠNG 568

Nghe thấy vậy, Lưu Ly ngước mắt nhìn về phía Từ Chính: “Được, vậy ngươi xin lỗi đi.”

Dù sao nguyên chủ cũng thật sự thích Từ Chính, nếu không cũng sẽ không vì hắn mà nghĩ không thông rồi từ bỏ tính mạng.

Từ Chính thực sự nợ nguyên chủ một lời xin lỗi.

Từ Chính sững sờ, không ngờ Lưu Ly thật sự lại bảo mình xin lỗi.

Nhưng rất nhanh, Từ Chính cảm thấy rằng chỉ cần có thể lấy được Lưu Ly thì xin lỗi có là gì?

Nghĩ đến đây, Từ Chính nghiêm nghị: “Lưu Ly, ta xin lỗi.”

Lưu Ly: “Nhưng ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Ngay khi Từ Chính đang nghĩ rằng mình sắp đạt được mục đích rồi, Lưu Ly lại nói ra một câu như vậy.

Nói xong câu này, Lưu Ly xoay người rời đi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Không phải tất cả lời xin lỗi đều có thể nhận lại được câu không có gì, sự kinh thường của Từ Chính với nguyên chủ đã trực tiếp dẫn đến việc nguyên chủ mất đi một tính mạng, vì vậy cô cũng không thể có ý nghĩ tha thứ cho hắn.

Đương nhiên, đây không phải Từ Chính phụ lòng, dù sao nguyên chủ xảy ra chuyện như vậy, không có nam nhân nào ở thời đại này lại kết hôn với nguyên chủ trong hoàn cảnh như vậy.

Mà là, sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện, người nhà họ Từ đã có nhiều hành động quá đáng với nguyên chủ.

Hơn nữa, tên Từ Chính này vốn thối tha từ trong gốc rễ, cô càng không cần phải tha thứ.

Từ Chính không ngờ Lưu Ly lại trực tiếp nói rằng sẽ không tha thứ cho mình, còn xoay người rời đi không chút lưu tình.

Sau khi sững sờ một lúc, sắc mặt của Từ Chính đột nhiên thay đổi, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn: “Nếu nàng đã không biết cân nhắc như vậy, vậy đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong, Từ Chính lấy ra thứ gì đó từ trong ngực, rắc lên đỉnh đầu Lưu Ly.

Bột trắng rơi xuống đầu, khi ngửi phải mùi đó, sắc mặt của Lưu Ly lập tức trở nên khó coi.

Từ Chính này quả thực là một kẻ thối tha, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà cũng có thể làm ra được.

“Lưu Ly, dù nàng muốn hay không, hôm nay nàng sẽ là người của ta, ta kiên nhẫn hỏi ý kiến của nàng, đó là nể mặt nàng, nếu nàng đã không cần mặt mũi như vậy, quả thực cũng không thể trách ta.” Nhìn thấy Lưu Ly dừng lại, trên khuôn mặt Từ Chính đầy vẻ đắc ý.

Trên thực tế, không cần biết hôm nay Lưu Ly có đồng ý gả cho mình hay không, để đề phòng ngộ nhỡ bèn xảy ra cảnh ngộ như vậy.

Chỉ có gạo nấu thành cơm, Lưu Ly mới quyết lòng đi theo mình.

Điểm khác biệt là một kiểu là tự nguyện, mà kiểu còn lại là ép buộc, Từ Chính tự nhận mình là người đọc sách, không thể làm những chuyện ép buộc người khác, vì vậy mới nói với Lưu Ly những điều đó.

Còn hiện tại, trong mắt Từ Chính, đó chính là bản thân Lưu Ly không biết cân nhắc.

Từ Chính đắc ý không nhận thấy rằng lúc này gió đang thổi về phía mình.

Mà khi hắn nhìn về phía Lưu Ly, vẻ đắc ý trên khuôn mặt còn chưa tan biến đã trực tiếp đông cứng lại, trong ánh mắt nhìn Lưu Ly mang theo vẻ kinh hãi.

“Nàng… sao có thể …”

“Rầm…”

Từ Chính còn chưa kịp nói hết lời, liền rầm một tiếng, ngã xuống đất.