Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 563




CHƯƠNG 563

“Trương Tiểu Thúy, nếu cô còn không ra đây, có tin Trương gia bọn ta sẽ không nhận cô nữa không?” Giọng nói mang theo sự uy hiếp của Vương Kim Hà vang lên ngoài cửa: “Cô là kẻ không có lương tâm, ta và anh cô ở nhà ăn cám nuốt rau dại, cô thì tốt rồi, trốn ở trong hưởng phúc, cái mạng vứt đi kia của cô thì hưởng phúc cái con khỉ, cũng không soi lại mình, cứ ở bên ngoài làm mất cả mặt mũi.”

Lời nói của Vương Kim Hà càng ngày càng khó nghe.

“Trương Tiểu Thúy, cô nghĩ cho kỹ, nếu không có ta và anh cô, đời này của cô cũng coi như xong rồi, cô nghĩ xem, trông chờ vào người khác là điều không thể, bây giờ nếu cô ra đây, ta sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ta và anh cô cũng sẽ tìm cho cô một gia đình tốt, nếu không đừng trách bọn ta không nhận người như cô.”

Vương Kim Hà vẫn đang huyên thuyên bên ngoài.

Lưu Ly biết rằng những lời hiện tại của Vương Kim Hà trông thì như đang nói Trương Tiểu Thúy, nhưng nó lại nhắm vào mình.

Bởi vì ngày hôm qua Vương Kim Hà đã làm ầm ĩ ở chỗ cô đây, cũng không biết hôm nay làm thế nào mà Vương Kim Hà biết được Trương Tiểu Thúy đang ở chỗ cô nên cố ý đứng trước cửa làm loạn như vậy.

Nếu không, ả ta đến tìm Trương Tiểu Thúy, tại sao lại muốn đứng trước cửa nhà cô chửi bới chứ? Còn không phải là không dám trực tiếp mắng cô nên mới nói chuyện khó nghe hết mức như vậy với Trương Tiểu Thúy, hơn nữa còn lớn tiếng như vậy.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Nhưng Lưu Ly lại chỉ yên lặng đứng ở đó, vẻ mặt bình thản, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời nói bên ngoài.

“Lưu Ly…”

Vào lúc này, Trương Tiểu Thúy đột nhiên lên tiếng.

Lưu Ly nhìn về phía Trương Tiểu Thúy, nhìn thấy viền mắt Trương Tiểu Thúy hơi đỏ nhưng lại đang nhìn mình với vẻ kiên định lạ thường: “Ta muốn để Tiểu Nha ở chỗ cô trước, phiên cô giúp ta chăm sóc nó một chút.”

Lưu Ly hơi nhướn mày, có vẻ như Trương Tiểu Thúy đã đưa ra quyết định rồi.

“Được.”

Lưu Ly lời ít ý nhiều.

“Cảm ơn cô.”

Trương Tiểu Thúy nói xong liền xoay người đi về phía cửa.

Lúc này, mấy đứa trẻ nghe thấy động tĩnh cũng từ phía sau chạy ra sân trước, Vọng Tiểu Nha thấy mẹ mình muốn rời đi, vội vàng gọi một tiếng mẹ rồi đuổi theo Trương Tiểu Thúy.

Trương Tiểu Thúy dừng lại và kiên nhẫn nói với Vọng Tiểu Nha: “Con ở lại đây với dì Lưu Ly trước. Mẹ có chuyện phải giải quyết, sau khi giải quyết xong chuyện, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa, được không?”

Vọng Tiểu Nha nghe vậy, mặc dù cô bé hiểu lờ mờ câu nói của Trương Tiểu Thúy, không biết mẹ nhà mình muốn đi giải quyết chuyện gì, nhưng nghe thấy mẹ nói sau này sẽ không rời xa mình nữa, con tim không có cảm giác an toàn kia của Vọng Tiểu Nha cuối cùng cũng yên tâm rồi.

“Được, con chờ mẹ trở về.” Vọng Tiểu Nha gật đầu.

Trương Tiểu Thúy âu yếm xoa xoa đầu Tiểu Nha, sau khi bảo Tiểu Nha đến bên cạnh Bình Bình, lúc này mới lại xoay người đi ra cửa.

Ngoài cửa, cổ họng của Vương Kim Hà kêu gào đến sắp bốc khói rồi, nhưng nhìn thấy trong cửa vẫn không có động tĩnh, ả ta không khỏi có chút chán nản, đang định tiếp tục đập cửa, lúc này cửa lại được mở ra từ phía trong.