Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 553




CHƯƠNG 553

Lưu Ly không nhìn Vương Kim Hà nữa, vẻ mặt bình tĩnh, không đặt ánh mắt khó chịu của Vương Kim Hà vào mắt.

Đương nhiên, Lưu Ly cũng không chủ động hỏi dân làng tìm cô có chuyện gì.

Thấy bầu không khí có chút trầm mặc, dân làng vẫn không lên tiếng, Lưu Ly quay người chuẩn bị đi gõ cửa.

Đúng lúc này, Bình Bình và Yên Yên nghe thấy động tĩnh nên đang mở cửa, nhìn thấy có rất nhiều người đang đứng ngoài cửa, hai đứa bé không nhúc nhích, chỉ đứng ở cửa nhìn mẹ mình.

“Lưu Ly, đợi đã!”

Đúng lúc này, có người lên tiếng gọi Lưu Ly lại.

Mọi người lần lượt nhìn về phía người kia, sau đó lại lần lượt giương mắt nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly dừng lại, nhìn người vừa lên tiếng.

Điều khiến Lưu Ly cảm thấy bất ngờ chính là, người lên tiếng chính là góa phụ Lê, mẹ của Từ Chính-người đã lâu không xuất hiện trước mặt cô.

Chỉ là có chút bất ngờ, sau đó Lưu Ly đã bình tĩnh lại, giống như chưa từng có quan hệ gì với góa phụ Lê.

Góa phụ Lê thấy vẻ mặt Lưu Ly như bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới mặt dày cười nói: “Lưu Ly, là như thế này, nghe nói rau mà cô bảo bọn họ trồng ở thôn Trần Gia bán được giá rất cao?”

Lưu Ly đã đoán được ý tứ mọi người đến đây, nên Lưu Ly không hề cảm thấy kỳ lạ với câu hỏi này của góa phụ Lê, chỉ thờ ơ nói: “Bán cũng được.”

Lời nói khá giữ kẽ, không nói bán được giá cao như thế nào.

Nhưng mấy ngày hôm nay dân làng cũng có người đi lên trấn, đương nhiên biết được tình hình trên trấn bây giờ, nên ‘bán cũng được’ mà Lưu Ly nói tự động được bọn họ hiểu thành ‘bán được giá cao’.

Đương nhiên, rau của Lưu Ly không bán được giá cao, chỉ bán với giá bình thường cũng khiến bọn họ đỏ mắt.

Dù sao bình thường sở dĩ mọi người không muốn trồng quá nhiều rau là vì rau rẻ, bán không được mấy đồng còn chưa chắc đã bán được.

Bây giờ đã vào mùa đông, mọi người cũng không có khoản thu nhập gì, trong lúc nhu cầu về rau đang lớn, nếu như trồng rau, bọn họ có thể đưa lên trấn bán, cũng sẽ kiếm được khá nhiều tiền.

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nên không đợi góa phụ Lê nói câu thứ hai, có người đã vội vàng nói: “Lưu Ly, thím giỏi nhất là trồng rau, hay là để thím trồng rau với cháu?”

Có người lên tiếng trước, sau đó rõ ràng dễ nói hơn nhiều.

Người thứ hai nói xong, lập tức có người tiếp lời: “Aiya, Tiểu Ly, cháu biết đó, trong thôn chú Cẩu Đản của cháu là người trồng rau giỏi nhất, hay là cháu để chú Cẩu Đản của cháu giúp cháu trồng rau?”

Trương Cẩu Đản, bởi vì là con một trong nhà, lại sinh thiếu tháng, nên lấy một cái tên rất xấu.

Trương Cẩu Đản đúng là người trồng rau giỏi nhất trong thôn, đó là vì ông ta không có nhiều sức để làm ruộng, nên cũng chỉ có thể trồng rau.

Rau không dễ bán, nên gia đình Trương Cẩu Đản sống rất khó khăn.

“Bà bớt đi, ai mà không biết Cẩu Đản nhà mấy người không có sức khỏe, giúp người ta làm việc không phải là đang lừa người ta sao?”

“Bà có ý gì? Cái gì mà Cẩu Đản giúp người ta làm việc là lừa người ta? Cẩu Đản nhà tôi trồng rau tại sao phải cần nhiều sức lực? Bà nói rõ ràng cho tôi…”

“…”