Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 505




Chương 505

Tại Lâm quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy Bình Bình đang nhìn mình với vẻ mặt sâu xa.

Tại Lâm: “…”Tại sao lại có cảm giác như chủ tử hiện thân?

Lưu Ly và Âu Dương Diệp bàn bạc với nhau cho đến khi trời tối mới dừng lại, sau khi dùng bữa do Phúc Mãn Lâu đưa tới, bởi vì ngày mai còn phải đến Trần gia thôn, cho nên Âu Dương Diệp không hề rời đi mà là đi vào trong sương phòng.

Sáng ngày hôm sau, Lưu Ly và Âu Dương Diệp liền đến Trần gia thôn.

Lúc đi vào nhà kính, cho dù Âu Dương Diệp đã chuẩn bị từ trước nhưng vẫn bị cảnh tượng thực vật xanh mơn mởn làm cho rung động, thậm chí không biết đây có phải là ảo giác hay không, Âu Dương Diệp chỉ cảm thấy rau xanh trong nhà kính phát ra mùi vị thơm ngọt mê người.

Được mùi vị này bao quanh, Âu Dương Diệp cảm thấy sự nghiệp trồng trọt của mình chắc chắn sẽ hưng thịnh.

Kèm nén kích động trong lòng, Âu Dương Diệp nhìn Lưu Ly: “Cô thấy ta nên dùng số rau này để làm gì mới được?”

Lưu Ly suy nghĩ rồi nói: “Ba ngày bán ưu đãi đặc biệt top mười có lượng tiêu thụ cao nhất thì sẽ tặng một đ ĩa rau xanh ngẫu nhiên.”

Nói xong, Lưu Ly thuận miệng nói một vài công thức.

Âu Dương Diệp yên lặng học thuộc công thức, sau đó nói: “Cứ làm theo ý cô.”

Lưu Ly không nói thêm tiếng nào, bởi vì cô biết mấy món ăn này của mình chắc chắn sẽ được chào đón, chờ ba ngày trôi qua, những món ăn này cũng coi như có thể thành công tiến vào thị trường, và Lưu Ly cũng đã dự định ba ngày nữa sẽ xây dựng mỹ thực thành của mình.

Sau đó, Lưu Ly tìm Trần Đại Tráng để thương lượng về chuyện thu hoạch rau.

Mấy ngày nay, Lưu Ly cảm thấy Trần Đại Tráng là một người đáng tin cậy, cho nên ở bên phía Trần gia thôn có chuyện gì thì đều sẽ nhờ Trần Đại Tráng hỗ trợ. Đối với chuyện này, Trần Đại Tráng cảm thấy rất cảm kích.

Còn về nhóm người Trần gia thôn, bọn họ ngày càng kính nể Lưu Ly.

Cho dù đồ ăn còn chưa được bán đi, nhưng mà tất cả bọn họ đều cảm thấy có hi vọng.

Rời khỏi Trần gia thôn, Lưu Ly và Âu Dương Diệp chia thành hai hướng.

Chỉ là Lưu Ly vừa mới đi đến cửa thôn Đại Vĩ thì liền nhìn thấy một phụ nhân quần áo lam lũ dắt tay một cô bé nhem nhuốc không kém, vừa khóc vừa đi ra khỏi thôn.

Vốn dĩ Lưu Ly không để ý tới, nhưng lúc phụ nhân kia nhìn thấy Lưu Ly thì bỗng nhiên sững lại.

“Cô là… Ly?”Phụ nhân nhìn thấy Lưu Ly thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi.

Lưu Ly nghe thấy đối phương gọi tên mình, cô liền dừng lại, mắt nhìn về phía đối phương.

Chỉ là đầu tóc đối phương rối bời, lại còn dơ bẩn, trên mặt nhem nhuốc, vừa nhìn là đã biết mới vừa xung đột với người khác, hoặc là bị người ta đánh, mà cặp mắt đỏ rực ấy dường như đang nói lúc này nàng ta đang rất ấm ức.

Còn cô bé ở bên cạnh khoảng chừng 5, 6 tuổi, y phục trên người vá hết lớp này đến lớp khác, màu sắc vốn có của nó là màu trắng, nhưng bây giờ đã bám đầy bụi bẩn.

So với phụ nhân, mặc dù trên mặt của đứa nhỏ có nước mắt, nhưng mà lại sạch sẽ hơn nhiều, bím tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, chỉ là ánh mắt hoảng sợ như nai nhỏ đã để lộ sự sợ hãi trong lòng cô bé, mà thân thể gầy yếu cùng với màu da vàng vọt cũng có thể nhìn ra được sự khó khăn trong cuộc sống của hai mẹ con.