Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 502




Chương 502

Lưu Ly hoàn toàn không ngờ trong lúc mình không kịp chuẩn bị thì lại nghe thấy thân thế của Âu Dương Diệp.

Đây quả thật chính là câu chuyện về một tên đàn ông cặn bã khiến một nữ tử trong sạch trở thành tiểu tam, đồng thời còn bị hại chết.

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Âu Dương Diệp, Lưu Ly không thể tưởng tượng được trong lòng Âu Dương Diệp tổn thương đến cỡ nào.

Cô không ngu ngốc, biết rằng sở dĩ Âu Dương Diệp nói những thứ này là bởi vì giải thích với cô tại sao lại thăm dò cô.

Bởi vì hắn sợ mình cũng giống như người bạn đã hợp tác với hắn ta, sẽ phản bội hắn ta.

Cô thật sự không thể trách hắn ta.

Vốn dĩ lúc cô nghe thấy Hoa Vũ luôn miệng nói con hoang thì đã đoán được giữa Âu Dương Diệp và Hoa gia có chuyện gì đó, nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ rằng chuyện này lại phức tạp như thế.

Im lặng một lúc lâu, Lưu Ly nhìn Âu Dương Diệp: “Tôi chưa từng hợp tác với tiểu nhân.”

Âu Dương Diệp nghe vậy thì sửng sờ, lập tức bật cười.

Chỉ là không đợi Âu Dương Diệp nói chuyện, Lưu Ly lại tiếp tục lên tiếng: “Tôi mặc kệ giữa huynh và nhà hoa có chuyện gì, đó là chuyện của cá nhân huynh, nhưng người Hoa gia lại dùng cách này mà làm tổn thương người tôi quan tâm, tôi sẽ không bỏ qua như thế. Cho nên, tôi muốn hợp tác với huynh.”

Âu Dương Diệp: “Giữa ta và cô vốn dĩ đã có hợp tác…”

Lưu Ly lắc đầu: “Lần này, tôi muốn chơi một trận lớn với huynh.”

Âu Dương Diệp xóa bỏ cảm giác ngột ngạt trong lòng, dần dần thấy hứng thú: “Cô nói thử xem.”

“Lương thực là thứ quan trọng nhất với người dân, nếu như chúng ta hợp tác phát triển trồng trọt, hơn nữa còn có thể làm tăng sản lượng và chất lượng lương thực, huynh cảm thấy như thế nào?”Lưu Ly hỏi.

Âu Dương Diệp rung động trong lòng, lại thành thật trả lời: “Được cả danh và lợi.”

“Nếu như thế, vậy thì trước tiên bắt đầu từ đây đi.”Lưu Ly giải quyết gọn gàng dứt khoát.

Âu Dương Diệp: “… cô chắc chứ?”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Mặc dù phạm vi kinh doanh của hắn rất rộng, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ tới việc nhờ vào trồng trọt và chăn nuôi để làm giàu.

Tuy nói là sĩ nông công thương, nhưng cũng có một câu nói gọi là “tứ hải không ruộng trống, nông phu còn chết đói”, nói rõ nông nghiệp căn bản không dễ kiếm tiền.

“Tôi rất chắc chắn.”Lưu Ly kiên định nói.

Trên thực tế, cô đã tìm hiểu qua vấn đề ăn uống may mặc, nhưng cô quyết định bắt đầu từ ăn uống, còn lại thì từ từ tính.

Mà thời đại này mặc dù lấy nông nghiệp làm chủ, nhưng trồng trọt chuyên nghiệp thì lại rất ít, chỉ có một vài nông trường của địa chủ mới có thể tập trung làm những thứ này, mà sản lượng còn không nhiều.

Cho nên, cô đã làm thì nhất định phải làm cho lớn.

Ví dụ như tự sản xuất và mua bán, ví dụ như tăng sản lượng lương thực, lợi quốc lợi dân, còn lợi cho mình.

“Hiện tại toàn quốc có bao nhiêu Phương Hương Lâu và Phúc Mãn Lâu?”Nghĩ đến đây, Lưu Ly tiếp tục hỏi.

Âu Dương Diệp: “Phương Hương Lâu thì có một trăm hai mươi lăm, Phúc Mãn Lâu thì có sáu mươi lâu.”