Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 456




Chương 456

Lưu Ly không nghĩ nhiều, thừa dịp Quách Tế Chung không chú ý tới mình liền xoay người rời đi.

Chỉ là lúc đi tới cửa, cô chợt nghe thấy Quách Tế Chung nói với Nhiêu Thanh Nhã một câu, bước chân liền theo bản năng dừng lại.

Quách lão phu nhân đã chết rồi sao?

Trong đầu Lưu Ly không hiểu sao lại xuất hiện một từ: Giết người diệt khẩu.

Có ý nghĩ này, khiến Lưu Ly dẫn theo đứa nhỏ, bước đi càng thêm sốt ruột.

Quách gia này sợ là lâm vào trong âm mưu nào đó, loại dân chúng nho nhỏ như cô, vẫn là cách xa một chút thì tốt hơn.

Lưu Ly rời khỏi Quách phủ vô cùng thuận lợi, thẳng đến đi đến trên đường cái, Lưu Ly rốt cục mới thở ra một hơi dài, chỉ cảm thấy một thân nhẹ.

Lúc này, Lưu Ly bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Bình Bình và Yên Yên, ánh mắt gắt gao khóa chặt hai đứa trẻ này, vẻ mặt nghiêm túc.

Bình Bình và Yên Yên nhìn thấy mẹ nhìn mình chằm chằm như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo vài phần chột dạ.

“Bây giờ có thể nói cho mẹ nghe, làm sao các con lại bỗng dưng xuất hiện ở nơi đó?”

Tuyệt đối không phải là Quách Tế Chung, bởi vì lúc hai đứa bé xuất hiện, vẻ mặt Quách Tế Chung không thể giả được, hắn căn bản không biết hai đứa bé đang ở trong phủ.

Mà Quách lão phu nhân có thể bỏ ra hơn hai mươi năm để trả thù, chứng tỏ cũng không phải là người có thể xem thường, Bình Bình Yên Yên chỉ là một con mèo ba chân, căn bản không có khả năng tự mình chạy ra, hơn nữa còn tìm được mình.

Cho nên, cô dám kết luận hai đứa bé có cái gì đó giấu mình.

Còn có Phủ y kia, xem phản ứng của Quách lão phu nhân, hẳn là cũng đã sớm xử lý qua, Phủ y xuất hiện quá mức thuận lợi, điều này đã nói lên có người ở trung gian làm khó dễ, thế cho nên Lưu Ly không thể không liên hệ hai chuyện này lại với nhau.

Yên Yên vô tội nhìn Lưu Ly, một bộ dáng ‘Con cái gì cũng không biết, mẹ không cần tìm con’, cũng có vài phần cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Lưu Ly nhìn về phía Bình Bình, đối diện với Bình Bình.

Im lặng vài giây, Bình Bình mới mở miệng: “Là cha …”

Cố Tại Ngôn, hắn chưa đi?

Lưu Ly theo bản năng nhìn trái nhìn phải, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Bình Bình:”…để lại một thúc thúc giúp chúng ta.”

Lưu Ly: “…” Đứa nhỏ này, nói chuyện có thể không cần thở dốc một hơi nói xong hay không? Cô rất xấu hổ đó, được không?

Lưu Ly xấu hổ ho nhẹ một tiếng, làm bộ mình vừa rồi cũng không đi tìm Cố Tại Ngôn.

Nhưng mà, Yên Yên lại có chút phá hoại: “Mẹ, người đang tìm cha sao? Cha ra ngoài còn chưa trở về.”

Yên Yên cười hì hì, Lưu Ly cảm thấy mình giống như bị một đứa bé năm tuổi chê cười, vì vậy cố ý nghiêm mặt.

“Thúc thúc mà các con nói ở đâu?”Giọng điệu của Lưu Ly cố ý nghiêm túc, một bộ không nói thật sẽ không tha thứ cho bọn họ lừa gạt.

Bình Bình và Yên Yên nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi xem có nên mời thúc thúc ra hay không, dù sao cha cũng đã dặn dò, chỉ khi mình gặp phải nguy hiểm mới có thể gọi chú ấy ra.