Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 434




CHƯƠNG 434

Nhưng Quách Tế Chung dường như nhìn ra được sự băn khoăn của cô, nói: “Lưu nương tử yên tâm, người em gái kia của cô, bổn quan nhất định sẽ bảo người đưa về Trấn Biên Lư một cách bình an vô sự.”

Cũng đã nói đến như vậy rồi, Lưu Ly đương nhiên không thể từ chối được nữa.

Dù sao mình chỉ là một thường dân mà trước mặt lại là huyện lệnh đại nhân.

Những người dân thường trong thời đại này không thể đấu lại quan, đặc biệt là khi mình còn chưa đủ mạnh.

Về phần Bình Bình và Yên Yên, sau khi Hạnh Huệ trở về nhất định sẽ nói cho bọn trẻ biết mình không sao, biết mình không sao rồi, Bình Bình sẽ không lên huyện tìm mình đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lưu Ly cuối cùng cũng gật đầu.

Mà Quách Tế Chung dường như rất yên tâm mà giao Nhiêu Thanh Nhã và Lưu Ly cho lão ma ma kia, vì vậy sau khi thấy Lưu Ly đồng ý, bởi vì trong lòng đang vướng bận về chuyện Lưu Ly nói với hắn ta ở trong phòng trước đó, liền vội vàng rời đi làm việc.

Quách Tế Chung chỉ cảm thấy rằng cần phải bắt được hung thủ càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể khiến phụ nữ bớt gặp họa, nhưng hắn ta lại không nhìn thấy vẻ mặt khó coi kia của Nhiêu Thanh Nhã.

Lưu Ly đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy rằng Quách Tế Chung có thể là một viên quan tốt, nhưng chắc chắn không phải là một người phu quân tốt cho lắm.

Chí ít, Quách Tế Chung này có vẻ như quá không quan tâm đến cảm nhận của phụ nữ một chút.

Cứ như vậy, Lưu Ly, người vốn chuẩn bị cáo từ để về nhà, đã vào nhà của Quách Tế Chung.

Để thuận tiện cho công việc, ngôi nhà của Quách Tế Chung được mua ở phía sau phủ nha.

Quách gia không nhỏ, bài trí có chút giống lâm viên Tô Châu.

Tất nhiên, khí hậu không giống, thực vật cũng không giống.

Sau khi vào Quách phủ, Lưu Ly được dẫn theo sau Nhiêu Thanh Nhã, đến gặp lão phu nhân Xa Thị của Quách gia.

Vì suốt dọc đường sắc mặt của Nhiêu Thanh Nhã không ổn cho lắm, cộng thêm nghĩ đến nguyên nhân khiến Nhiêu Thanh Nhã sinh non, Lưu Ly cho rằng mình sẽ gặp một bà lão nghiêm khắc và rập khuôn.

Nhưng, Lưu Ly lại nghĩ lầm một lần nữa.

Quách Tế Chung sững sờ, không hiểu tại sao sự nhớ nhung và lo lắng nhiều ngày nay của mình lại nhận lại một trận trách móc, nhưng vẫn vô thức giải thích: “Nhã Nhi, nàng có phải là trách ta không đến thăm nàng, ta không phải…”

“Quách Tế Chung!” Nhiêu Thanh Nhã ngắt lời Quách Tế Chung và lạnh lùng chất vấn: “Chàng có biết ta và đứa con trong bụng suýt chút nữa đã chết không hả?”

Quách Tế Chung vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt đột nhiên trở nên sợ hãi và đau khổ: “Ta biết…”

“Không, chàng không biết!” Nhiêu Thanh Nhã ngắt lời Quách Tế Chung: “Nếu chàng biết thì sẽ không tùy tiện bắt ân nhân của ta, chàng có biết nếu không có cô ấy, ta và đứa nhỏ đều đã đi gặp Diêm Vương rồi không? Sao chàng lại vong ân bội nghĩa như vậy?”

Quách Tế Chung sửng sốt: “Ân nhân ở đâu?” Hắn ta bắt ân nhân lúc nào chứ?

Gặp được ân nhân, hắn ta cảm ơn còn không kịp, sao có thể bắt đi chứ?

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ân nhân không làm điều phi pháp.

“Chàng…” Nhiêu Thanh Nhã đang định nói thì thấy Lưu Ly từ trong phòng đi ra, lời nói trên miệng liền thay đổi: “Lưu nương tử, cô không sao chứ?”