Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 421




CHƯƠNG 421

Lưu Ly nhìn về phía Phan Yến Oanh đang nhìn về phía mình: “Cần điều trị…”

Suy nghĩ một chút, Lưu Ly vẫn quyết định cho một thời gian tương đối bảo thủ: “Ba tháng.”

“Có thể mời nữ thần y viết lại phương thuốc được không?” Phan phu nhân hỏi.

Tất nhiên là không có gì là không thể.

Lưu Ly xin giấy bút, viết đơn thuốc rất rõ ràng.

Phương thuốc có hai tờ, một tờ dùng để loại trừ ảnh hưởng của hoa hồng, có tác dụng điều trị thân thể.

Một tờ là phương thuốc trợ thai: Lấy Thiên Ma ba mươi mốt gram, mâm xôi mười gram, Ngũ Vị Tử sáu mươi hai gram, Đào Hoa sáu mươi hai gram, Bạch Thuật sáu mươi hai gram Liễu Nhứ ba mươi mốt gram, Mẫu Đơn ba mươi mốt gram, Tơ hồng mười gram…

Thổi khô mực, Lưu Ly đưa đơn thuốc cho Phan phu nhân, dặn dò: “Dùng đơn thuốc này hai tháng, là có thể dùng phương thuốc trợ thai điều trị.”

Nói xong, Lưu Ly nhìn thoáng qua Phan Yến Oanh, không ở lại lâu nên rất nhanh cáo từ.

Trước khi đi, Phan phu nhân đưa cho Lưu Ly một tờ ngân phiếu trăm lượng, Lưu Ly cũng không đùn đẩy.

Chỉ là đi ra khỏi nhà Phan Yến Oanh, thần sắc của Lưu Ly có chút không tốt lắm.

Phan Yến Oanh nói, trong nhà chỉ có nàng ta và phu quân của nàng ta, như vậy hoa trong gối kia rất có thể là do phu quân của Phan Yến Oanh làm ra.

Thời đại này, nữ phần lớn là xuất giá tòng phu, bình thường nhà mẹ đẻ cũng sẽ không đồng ý hòa ly gì đó, tình huống như Phan Yến Oanh vừa nhìn liền biết là chuyện gì xảy ra, vậy mà Phan phu nhân lại muốn phương thuốc trợ thai, chẳng lẽ là muốn coi như không có chuyện gì xảy ra hay sao?

Phu quân của Phan Yến Oanh rõ ràng không muốn nàng ta mang thai, nếu như người nhà họ Phan còn muốn Phan Yến Oanh sinh con để duy trì mối quan hệ hôn nhân không đáng tin cậy kia, như vậy đối với Phan Yến Oanh mà nói, rõ ràng chính là tai nạn.

Lưu Ly lắc lắc đầu, bỏ đi sự hỗn loạn trong lòng.

Quên đi, chung quy là chuyện nhà người khác, cho dù trong lòng thổn thức như thế nào, tóm lại cũng không liên quan đến cô.

Sau khi Lưu Ly bỏ lại suy nghĩ trong lòng, liền ngẩng đầu, đã thấy cách đó không xa Bình Bình và Yên Yên đang ngồi xổm đếm kiến, mà Cố Tại Ngôn lại là một bộ dáng tâm sự nặng nề.

“Làm sao vậy?”

“Không.” Cố Tại Ngôn hoàn hồn, khẽ lắc đầu.

Lưu Ly không có truy cứu đến cùng, đang muốn nói trước đi nơi khác nhìn một chút, lập tức thấy người bên trong vội vã mà đến.

“Các ngươi còn ở đây là tốt rồi, người đã đến rồi.”

Người đến rồi, nhưng không phải đến cùng người trong, mà là từ cửa trước đi vào trong nhà, cho nên người trong mở cửa sau, mấy người liền đi vào.

Đến phía trước, Lưu Ly nhìn thấy chủ nhân tòa nhà là một người đàn ông trung niên tầm thường, lúc nhìn thấy đoàn người Lưu Ly thì hơi kinh ngạc, nhưng lại đi thẳng vào vấn đề: “Tòa nhà này không thích hợp cho người ở.”

“Ta biết.” Lưu Ly gật đầu: “Ta mua cũng không định dùng để ở.”

Người đàn ông trung niên nghe vậy, lúc này mới nhìn về phía Lưu Ly, thấy Lưu Ly không giống như đang nói dối, thì cái gì cũng không nói đồng ý bán tòa nhà.

Chủ nhà không trả giá, trực tiếp bán với giá năm trăm lượng mà Lưu Ly đưa ra.