Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 409




CHƯƠNG 409

Mặc dù dáng vẻ hiện giờ của Lưu Tiểu Cúc rất dễ khiến người khác thông cảm nhưng người thím kia không nói gì, chỉ chào hỏi Lưu Ly một tiếng rồi vội vàng chỉnh lại bộ y phục trên người, đi về phía trấn trên.

Rõ ràng là người này chuẩn bị đi lên trấn trên nhưng cũng tiện đường vòng lại xem thử.

Nghe Lưu Tiểu Cúc nói vậy, Lưu Ly cũng không cảm thấy bất ngờ, cô chỉ hỏi: “Công việc ở chỗ tôi nói nhiều thì cũng không phải là nhiều, nói ít thì cũng không phải là ít, cô muốn làm gì?”

“Tôi… giặt đồ nấu cơm cho Ly tỷ… Ly tỷ yên tâm, tôi không lấy tiền đâu, chỉ cần Ly tỷ cho miếng cơm ăn là được.” Sợ Lưu Ly không đồng ý, gương mặt Lưu Tiểu Cúc lộ vẻ căng thẳng.

Chỉ là sau khi nghe Lưu Tiểu Cúc nói vậy, vẻ mặt Lưu Ly nhanh chóng thay đổi.

Nếu như trong nhà không còn cơm ăn, Lưu Tiểu Cúc mới tìm đến cô thì không thể chọn làm công việc giặt đồ nấu cơm, hơn nữa còn nói đi nói lại không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn là được.

Dù sao trong nhà đã không còn tiền ăn, người bình thường sẽ chọn những công việc kiếm được tiền mới phải.

Vậy nên, e rằng mục đích của Lưu Tiểu Cúc không phải là tìm công việc, mà để…

Đúng lúc này, trong lòng Lưu Ly nổi lên một suy đoán.

Lưu Tiểu Cúc không phải muốn tới tìm việc làm mà muốn bước vào nhà cô.

Vậy thì mục đích cuối cùng của nàng ta là gì?

Lưu Ly nhìn Lưu Tiểu Cúc, trong lòng đã có sẵn phòng bị nhưng không để lộ chút nào ra mặt.

“Ly tỷ…” Lưu Tiểu Cúc bất an.

“Trong nhà tôi không cần người giặt đồ nấu cơm.” Sau khi suy nghĩ, Lưu Ly từ chối thẳng thừng luôn.

Theo lý mà nói, sau khi biết được mục đích của Lưu Tiểu Cúc là muốn bước vào nhà cô, đáng lẽ ra cô có thể tương kế tựu kế, để nàng ta được như ý nguyện, như thế có thể tiện theo dõi xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì.

Nhưng cô không làm như vậy.

Bởi vì trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ, hơn nữa cô cũng nhìn ra, thái độ của Lưu Tiểu Cúc với Bình Bình không bình thường, vậy nên cô không thể vì thỏa mãn sự thông minh của mình mà để cho nàng ta vào cửa.

Lưu Tiểu Cúc không ngờ là sẽ bị từ chối, gương mặt vô cùng kinh ngạc.

Lưu Ly thì không để cho Lưu Tiểu Cúc cơ hội được nói tiếp, cô dẫn theo hai đứa trẻ đi về phía trước, Cố Tại Ngôn cũng đi sát ngay phía sau.

Mấy người vừa đi qua Lưu Tiểu Cúc thì Trương Nhị Lang đánh xe ngựa tới, xuất hiện bên cạnh.

Xe ngựa là do Cố Tại Ngôn chuẩn bị từ trước, Lưu Ly chào hỏi Trương Nhị Lang rồi lên xe.

Xe ngựa chạy đi, làm con đường tung bụi mù.

Lưu Tiểu Cúc nhìn chiếc xe ngựa đi xa, kiềm lại những cảm xúc trên mặt, nhìn về phía Lưu Ly vừa biến mất, đôi môi cong lên lộ rõ vẻ coi thường: “Không phải là cũng dựa vào đàn ông sao?”

Nói xong câu đó, Lưu Tiểu Cúc không thèm nhìn căn nhà mới của Lưu Ly, cất bước đi thẳng về phía căn nhà lá.

Lúc Lưu Tiểu Cúc về đến nơi, người nhà Tứ phòng đều ở trong nhà, thời tiết đã vào giữa thu mà người nào người nấy đều ăn mặc phong phanh, mặt mũi ai cũng ủ dột, nhìn thấy Lưu Tiểu Cúc trở về, định nói gì đó rồi lại thôi.

“Cha, nương, đệ đệ, mọi người làm sao vậy?” Lưu Tiểu Cúc hỏi.

“Không…” Lưu Đại Thọ định nói không sao nhưng Lưu Phúc Vĩ bên cạnh đã tranh nói trước.