Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 385




CHƯƠNG 385

Hợp tác đã thành công, tiếp theo là ký hợp đồng.

Bên này, Lưu Ly và Âu Dương Diệp ký thành công một lượt hợp tác mới, mà bên phía nhà tổ thì lại xảy ra chuyện rồi.

“Lý, cứu mạng—”

“Bụp bụp—”

Vào lúc Cố Tại Ngôn muốn nói ra dự định của hành vi hôm nay của mình, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.

Giọng nói này, có chút quen tai.

Chỉ là Lưu Ly lại không thể nhớ ra ngay.

“Ta đi mở cửa.” Cố Tại Ngôn nói xong thì đi về phía cửa.

Khi cửa lớn được mở ra thì nhìn thấy một người phụ nữ mặt mày đầy bụi đất loạng choạng chạy vào.

Cố Tại Ngôn nhíu mày, vô thức bảo vệ Lưu Ly.

Tuy sắc trời đã tối, nhưng Lưu Ly lại nhìn thấy trên người của người phụ nữ có vết máu, không khỏi nhíu mày.

“Bụp” một tiếng, người phụ nữ quỳ xuống trước Lưu Ly: “Ly, cầu xin cháu, hãy cứu Tiểu Cúc nhà ta, cầu xin cháu.”

Tiểu Cúc?

Lưu Tiểu Cúc?

Lưu Ly nhớ ra cái tên này, lúc này mới nhìn kỹ người trên đất, vậy mà là Vương thị của tứ phòng Lưu gia.

Ở trong ký ức của cô, Vương thị trước nay ngoan ngoãn, nói chuyện rất nhỏ tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương thị kích động như vậy, lần đầu tiên nghe thấy Vương thị nói chuyện lớn tiếng như thế, cộng thêm Vương thị lúc này có hơi nhếch nhác, sắc trời có hơi tối, cũng khó trách cô mới đầu không thể nhận ra.

Còn về Vương thị này, bất luận là bản thân Lưu Ly hay nguyên chủ, đều không có cảm giác gì đặc biệt.

Cộng thêm nhìn thấy Vương thị như vậy, Lưu Ly biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên Lưu Ly cũng không đuổi người, chỉ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Cúc nó sắp chết rồi, cháu biết y thuật, cháu nhất định có thể cứu Tiểu Cúc có đúng không?” Vương thị nhìn Lưu Ly, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Lưu Ly nhìn rõ được sự van xin và tuyệt vọng trong mắt Vương thị, và một chút bi ai.

“Tôi chưa chắc có thể cứu được.” Lưu Ly nhíu mày, cô biết y thuật, hơn nữa y thuật của cô rất giỏi, cho nên giỏi hơn người khác, nhưng tình trạng của Lưu Tiểu Cúc cô còn chưa biết, cho nên cô sẽ không bảo đảm cái gì cả.

Vương thị chợt sững người, cả người giống như bị rút hết không khí.

Nhưng cũng chỉ trong một giây đó, Vương thị bèn dập mạnh đầu trước Lưu Ly: “Ly, cầu xin cháu, cháu trước tiên đi xem Tiểu Cúc, Tư đại phu nói y thuật của cháu giỏi hơn có thể có hy vọng, ta cũng chỉ có thể cầu xin cháu.”

Nói xong, Vương thị đã khóc, khóc rất ấm ức, rất thê thảm.

Vương thị của lúc này, bà ta hận.

Hận Lưu gia, hận Lưu lão thái.

Nếu không phải bọn họ, con gái của bà ta đâu thành ra như này?

Hiện nay người đàn ông của bà ta tới nhà lấy ngân lượng rồi, nhưng ngân lượng có thể lấy được hay không cũng không biết, cho nên bà ta rất hoảng.