Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 353




CHƯƠNG 353

Dù sao thì bản thân vẫn là phụ nữ thời hiện đại, cô đã xem không ít phim truyền hình và đọc không ít tiểu thuyết, thậm chí cô còn từng diễn kịch tình cảm.

Cho nên, chẳng lẽ là mình đã thích Cố Tại Ngôn rồi?

Sau khi Lưu Ly phân tích đến đây, không hiểu sao tim cô lại đập liên hồi.

Trong lúc nhất thời, bất ngờ, kinh ngạc, bối rối, những cảm xúc phức tạp đen xen trong lòng cô.

Thân là phụ nữ hiện đại, Lưu Ly cũng không phải là một người không dám yêu không dám hận.

Chỉ là bây giờ mình đang ở thời đại này, cô không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

Thân phận của Cố Tại Ngôn không đơn giản, có thể là đại tướng quân.

Mà mình chỉ là một nông nữ bình thường, còn là nông nữ chưa lập gia đình mà lại có hai đứa con.

Xét về thân phận và địa vị, hoàn toàn không xứng.

Cô không phải là một đứa nhỏ vô tri, sẽ không cảm thấy tình cảm là trên hết, cô không tin vào câu nói chỉ cần có tình cảm thì có thể vượt qua mọi khó khăn.

Bởi vì cô biết rõ một khi phụ nữ bị chuyện yêu đương chi phối suy nghĩ, vậy thì bản thân chính là kẻ thất bại trong chuyện tình cảm.

Dù sao thì phụ nữ cảm tính, đàn ông thì không như vậy.

Nhưng mà cô cũng không phải là một người bởi vì hiện thực mà gạt bỏ tình cảm.

Cho dù là tình cảm hay là chuyện gì khác thì cũng không nên chưa nỗ lực thử mà đã từ bỏ.

Cho nên, cô quyết định thuận theo tự nhiên.

Dù sao thì cô cũng không biết mình đối với Cố Tại Ngôn là tình cảm đơn phương hay lưỡng tình lương duyệt.

Nếu như Cố Tại Ngôn cũng có ý với mình, cô sẽ không trốn tránh, cố gắng để mình có thể đứng ở một vị trí không thấp hơn Cố Tại Ngôn quá nhiều, có thể đủ để sóng vai bên nhau.

Nếu như Cố Tại Ngôn không có ý với mình, vậy thì cô cứ cất dấu phần tình cảm này trong lòng, rồi cứ để mặc nó cho thời gian.

Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng, Lưu Ly cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Ngày hôm nay, trong căn nhà mới của Lưu Ly tràn đầy hương thơm thịt kho, làm cho những người đi lên núi đi ngang nhà Lưu Ly phải thèm nhỏ dãi.

Mà khuya hôm đó, Lưu Ly vốn dĩ nên ngủ bỗng nhiên lại ngồi dậy từ trên giường.

“Cố…Ngôn ca, anh ngủ chưa?” Lưu Ly ngồi ở trên giường, hướng về phía bóng tối hỏi.

Vốn dĩ muốn gọi là Cố đại ca, nhưng nghĩ lại ban ngày Trương Đỗ Quyên gọi như vậy, thế là trong vô thức Lưu Ly đã thay đổi cách gọi của mình.

Nghe thấy Lưu Ly gọi mình, Cố Tại Ngôn, người vốn chưa ngủ vì Lưu Ly chưa ngủ, hành động còn nhanh hơn lời nói, Cố Tại Ngôn gần như ngay lập tức ngồi dậy.

Chỉ là biểu cảm trong bóng tối của Cố Tại Ngôn hiếm khi có hơi ngơ ngẩn, phảng phất hơi thầm vui sướng.

Mà tất cả đều là vì một tiếng “Ngôn ca” của Lưu Ly khiến trái tim hắn cũng tê dại theo.

Cũng là nhờ trong phòng là một mảnh tối tăm, nếu không, nếu như Lưu Ly nhìn thấy biểu hiện của Cố Tại Ngôn thì chắc chắn sẽ hơi mất hình tượng.

Ngay khi Lưu Ly vừa dứt lời, Cố Tại Ngôn ngồi dậy, gần như không có một khoảng cách nào giữa hai hơi thở, doạ cho Lưu Ly giật nảy mình.