Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 344




CHƯƠNG 344

Mà những gì Yên Yên nói khiến Lưu Ly giận đến nỗi hận không thể hành hung Tiêu thị một trận.

Là một người ác độc đến cỡ nào thì mới có thể nói ra những lời này với một đứa con nít chứ?

Trong lòng Lưu Ly phẫn nộ, nhưng cô cố gắng kìm nén để trả lời câu hỏi trước đó của Yên Yên: “Yên Yên rất ngoan, Yên Yên là bé cưng của mẹ. Kính trọng người lớn là chuyện nên làm, nhưng mà người lớn nào ác độc thì không đáng phải kính trọng, cho nên Yên Yên sẽ không bị thiên lôi đánh đâu, chỉ có người có tâm tư độc ác thì mới có thể bị thiên lôi đánh thôi.”

Lưu Ly sợ lời nói của Tiêu thị sẽ để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhoà trong lòng Yên Yên.

Tiêu thị nghe thấy lời nói mỉa mai của Lưu Ly, lập tức nổi giận: “Con tiện nhân kia, cô nói ai nên bị thiên lôi đánh hả…a…”

Tiêu thị còn chưa nói xong, thân thể liền rời khỏi mặt đất, Tiêu thị hoảng sợ hét to.

Vừa quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Cố Tại Ngôn.

Không chỉ có Tiêu thị, tất cả những người đang vây xem cũng giật mình, chẳng có ai phát hiện Cố Tại Ngôn xuất hiện sau lưng Tiêu thị bằng cách nào.

“Cậu… cậu thả tôi ra…” Đầu lưỡi Tiêu thị đều đang run rẩy.

Thật là đáng sợ.

Ánh mắt đó còn đáng sợ hơn so với ánh mắt của một con rắn độc mà bà ta nhìn thấy khi đi rẫy vào mùa hè.

Cố Tại Ngôn không nói gì, chỉ nắm lấy cổ áo của Tiêu thị, trầm mặc đi đến cửa hông.

Sắc mặt Tiêu thị tái nhợt, trong lòng hoảng sợ muốn chết, nhưng mà vẫn cầu cứu Lưu Ly.

“Ly, cứu… mau cứu thím hai với, tôi không có… không có đánh Yên Yên, là… là nó đang nói dối…”

Đúng là bà ta muốn đánh, nhưng mà bà ta không biết từ lúc nào mà con nhà đầu đó lại có thể nhanh nhẹn như thế, bà ta còn chưa đánh mà?

Còn mấy lời nói đó thì có liên quan gì chứ, mấy đứa nhỏ ở trong thôn có ai mà chưa bị chửi vài câu.

Huống hồ gì bà ta nói đâu có sai đâu.

Cho dù rơi vào thời khắc nguy hiểm như thế, Tiêu thị vẫn cảm thấy mình không hề sai.

Nhưng mà bây giờ, cổ áo của bà ta vẫn còn đang nằm trong tay Cố Tại Ngôn, bà ta không thể không giải thích.

Lưu Ly chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu thị.

Tiêu thị là trưởng bối, bây giờ người trong thôn cũng đang nhìn xem, cô không thể ra tay với bà ta.

Nhưng mà Cố Tại Ngôn có thể.

Cho dù trong mắt mọi người Cố Tại Ngôn là cháu rể của Tiêu thị, nhưng như vậy thì sao chứ?

Cô và Lưu gia lão trạch đã không còn liên quan gì với nhau, không ra tay trước mặt mọi người là bởi vì trở ngại mối quan hệ máu mủ, điều này không thể hiện rằng người không có máu mủ như Cố Tại Ngôn cũng phải bị ràng buộc.

Trong tiếng kêu thảm thiết của Tiêu thị, Cố Tại Ngôn xách Tiêu thị ra khỏi cửa hông, đám người đang đứng quanh cửa sau nhà chính và hậu viện xem náo nhiệt cũng đi theo ra ngoài, bọn họ muốn xem xem Cố Tại Ngôn chuẩn bị làm cái gì.

Lưu Ly thấy Yên Yên không có chuyện gì, cô nắm lấy tay Yên Yên, dẫn Bình Bình đi ra khỏi cửa.

Vừa mới đi ra thì liền nhìn thấy Cố Tại Ngôn một tay ném Tiêu thị vào mương nước bẩn cách đó không xa.

Giữa ruộng và đường đi có một mương nước bẩn.