Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 332




CHƯƠNG 332

Nhìn ra sự nghi hoặc của người Nhiêu gia, Tôn lão bèn nói: “Nếu không có Ly, lần này e là lão phu cũng lực bất tòng tâm.”

Tôn lão không thể không lần nữa cảm khán trước y thuật cao minh của Lưu Ly, ông ta nghiên cứu cả đời, vậy mà không bằng một tiểu cô nương 20 tuổi.

Nếu Lưu Ly biết Tôn lão nghĩ gì trong lòng, nhất định sẽ toát mồ hôi.

Lần này cô thật sự coi như may mắn.

Nếu không có nước linh tuyền, chỉ dựa vào thuốc của cô, cô thật sự cũng không thể bảo đảm ba mạng đều có thể bảo vệ được.

Điểm này, cô không thể không thừa nhận chỗ cao minh của tây y.

Nếu cô biết thủ đoạn mổ bụng của tây y, vậy thì nguy hiểm lần này sẽ không chỉ là dựa vào may mắn.

Trong lòng Lưu Ly ngưng trọng, hối hận bản thân tuy vì nghiên cứu thuốc tốt hơn mà từng tiếp xúc với tây y, nhưng đối với phẫu thuật lại không biết gì.

Người của Nhiêu gia nghe thấy lời của Tôn lão đều mang vẻ mặt chấn động, có hơi khó tin khi nhìn sang Lưu Ly.

Có điều Nhiêu Vân Châu là chủ của một nhà vẫn lập tức phản ứng lại, cảm tạ với Lưu Ly: “Đa tạ cô nương đã cứu con gái của ta, không biết cô nương họ gì.”

Khi hỏi lời này, Nhiêu Vân Châu cẩn thận đánh Lưu Ly, sự nghi hoặc trong mắt sâu thêm vài phần.

Sự đánh giá kỳ lạ này Lưu Ly đương nhiên không thể không phát giác, có điều Lưu Ly chỉ coi như Nhiêu Vân Châu này là tò mò về y thuật mà cô lộ ra ngày hôm nay, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Ta họ Lưu, Nhiêu lão gia gọi ta là Lưu nương tử là được.”

Cô nương, đó là gọi nữ tử chưa thành thân.

Lưu nương tử, vừa có thể gọi người phụ nữ trẻ đã có phu quân,vừa có thể gọi tiểu cô nương tới tuổi gả chồng nhưng chưa thành thân.

Khi Nhiêu Vân Châu nghe thấy Lưu Ly họ Lưu, loại cảm xúc nào đó trong mắt đã tản ra.

Họ Lưu không hay gặp, cho nên nếu có người quen biết họ Lưu, ông ta nhất định có ấn tượng.

Nhưng lục tìm ký ức, những năm nay ông ta không quen ai họ Lưu, cho nên cô nương trước mắt ông ta cảm thấy có vài phần quen mặt chắc chỉ là trùng hợp.

Sau khi loại bỏ tâm tư này, ánh mắt Nhiêu Vân Châu nhìn Lưu Ly có thêm vài phần khách sáo.

“Lưu nương tử nếu đã cứu ba mạng của phủ ta, không biết Lưu nương tử có yêu cầu gì, nếu Nhiêu mỗ làm được, Nhiêu mỗ nhất định dốc hết sức mình.”

Lời này của Nhiêu Vân Châu tương đương là cho Lưu Ly một lời hứa, ngay cả Tôn lão cũng có vài phần sửng sốt, sau đó cảm thấy vui mừng cho Lưu Ly.

Đại nho sĩ đương thời giống như Nhiêu Vân Châu, cho dù ở địa giới của kinh thành cũng có sức ảnh hưởng, một lời hứa của ông ta là thứ mà rất nhiều người cầu còn không được.

So với sự vui mừng của Tôn lão thì Lưu Ly rõ ràng chấn định hơn nhiều.

Cô cũng đang nghiêm túc suy nghĩ mình muốn cái gì.

Bởi vì thân phận của Nhiêu gia Tôn lão ở trên xe ngựa đã nói, cho nên cái Lưu Ly nghĩ tới đầu tiên là để Nhiêu Vân Châu làm thầy giáo của Bình Bình.

Tuy bây giờ Bình Bình có Cố Tại Ngôn dạy dỗ, nhưng Cố Tại Ngôn không thể cứ ở trong thôn núi nhỏ được, sớm muộn cũng phải rời đi, cho nên tìm cho Bình Bình một thầy giáo vừa ổn định vừa có học vẫn là rất cần thiết.

Có điều suy nghĩ này chỉ xoay một vòng ở trong đầu thì Lưu Ly đã từ bỏ ý nghĩ này.