Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 313




CHƯƠNG 313

Chỉ là điều Lưu Ly không ngờ là, người thứ hai lại tới nhanh như vậy.

Trương Đại Xuyên vừa rồi, ngay sau đó trước nhà tranh của cô lại có thêm một bóng người cao lớn đang chần chừ.

Nhìn thấy Lưu Ly nhìn mình, bóng người cao to đó lập tức cứng đờ, sau đó nở nụ cười chân chất lại ngại ngùng đi tới.

“Ly… Ly muội tử.” Trần Đại Tráng ngại ngùng gãi đầu, vẻ mặt đỏ bừng.

Đối với việc Trần Đại Tráng đột ngột tới, Lưu Ly rất là bất ngờ, nhưng vẫn đón người vào trong sân nhà mình.

“Trần đại ca có chuyện gì sao?” Đợi người ngồi yên ở trên ghế gỗ trong sân, Lưu Ly bèn trực tiếp mở miệng hỏi mục đích tới của Trần Đại Tráng.

Sau khi lão Trần bàn giao nhà thì cô không còn gặp người của thôn Trần Gia.

Đặc biệt là Trần Đại Tráng vô cùng thật thà này, cô không ngờ Trần Đại Tráng này sẽ chủ động tới tìm cô.

Trần Đại Tráng ngồi tại chỗ, nghe thấy Lưu Ly hỏi mục đích tới của hắn, lập tức trở nên căng thẳng.

Lưu Ly: “…”

“Cái này… ta…”

Trần Đại Tráng mặt mày căng thẳng, ấp a ấp úng nửa ngày không thể nói rõ một câu, mắt thấy Trần Đại Tráng mặt mày đỏ bừng, Lưu Ly cũng hận không thể nói giúp Trần Đại Tráng.

Bất lực, cô không phải là con giun trong bụng của Trần Đại Tráng, không giúp được, cho nên chỉ đành ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Trần Đại Tráng cao to, kiên nhẫn đợi hắn nói ra.

“Hai người đang làm cái gì?”

Một giọng nói trầm lạnh truyền tới.

Lưu Ly quay đầu, lại thấy Cố Tại Ngôn một tay bế Yên Yên, Bình Bình đi theo bên cạnh, mặt mày đen thui đi vào.

Ơ?

Sắc mặt đen như vậy, ai trêu chọc hắn sao? Lưu Ly mặt mày thấy khó hiểu.

Mà Cố Tại Ngôn sau khi nhìn thấy Lưu Ly có ánh mắt mờ mịt đó, lửa giận vốn bởi vì khi đi vào nhìn thấy Trần Đại Tráng mặt mày đỏ bừng kiểu muốn tỏ tình với Lưu Ly mà bùng lên thì lập tức bị dập tắt.

Nữ nhân này, thật là…

Ánh mắt Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly có chút bất lực, nhưng ánh mắt quét sang Trần Đại Tráng lại đầy sắc bén.

Trái tim của Trần Đại Tráng run lên, bị dọa mà vội vàng hạ ánh mắt, không dám nhìn Cố Tại Ngôn nữa.

Cố Tại Ngôn lại giống như người không có việc gì, bế Yên Yên đi tới bên cạnh Lưu Ly, dáng vẻ một nhà ba người nhìn trông rất hài hòa, dường như người ngoài không thể chen vào.

Bình Bình nhìn động tác của Cố Tại Ngôn, thầm liếc xéo bĩu môi, trong lòng đưa ra một đánh giá: trẻ con.

“Mẹ.” Bình Bình sau khi đánh giá xong Cố Tại Ngôn thì ngoan ngoãn đi tới đứng ở bên cạnh Lưu Ly, cũng không liếc nhìn Cố Tại Ngôn, có điều một nhà ba người ấm áp biến thành một nhà bốn người vẫn rất hài hòa.

Trần Đại Tráng nhìn hình ảnh này, trong lòng thấp thoáng có chút thất vọng, nhưng cũng rất nhanh thì biến mất.

Đối với Lưu Ly, hắn không dám có ý nghĩ gì khác.