Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 311




CHƯƠNG 311

Có điều kiếp trước cô cũng không phải hành y, mà là chế thuốc.

Bởi vì cái danh thiên tài chế thuốc của cô truyền khắp ở xã hội thượng lưu, cho nên có rất nhiều quan chức người giàu có đều tìm tới cửa cầu thuốc.

Như vậy thì có mối quan hệ, sau khi có mối quan hệ, cô tiến vào các ngành nghề thì có người mở đường cho cô, kiếm tiền gì đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Mà thời đại này, hành y tích lũy mối quan hệ không chỉ có thể phục vụ đại kế kiếm tiền của cô, còn có thể trở thành một lớp ô bảo vệ của cô.

Bởi vì, đây là một thời đại phân hóa giai cấp rất nghiêm trọng, nếu cô chỉ là một thương nhân, hoặc chỉ là bách tính bình thường, ai cũng có thể giẫm đạp lên.

Nhưng nếu cô có thể quen biết người quyền quý, vậy thì khi người khác muốn đối phó cô thì sẽ phải suy nghĩ thêm.

Những điều như vậy, đều cần phải từ từ rút ra.

Chuyện phải làm trước tiên chính là xây dựng danh tiếng của mình.

Thời gian của cô không nhiều, vậy nên định hướng ngay từ đầu đặt ở những ca bệnh khó, chứ không phải đau ốm vặt.

Cũng không phải cô tự cảm thấy mình có bản lĩnh có thể chữa trị cho tất cả các căn bệnh khó, chỉ là chịu ảnh hưởng của y học hiện đại, cô quả thật là có thể chữa trị một số căn bệnh mà những đại phu của thời đại này không thể chữa.

Huống chi, cô có nước linh tuyền, lại là bậc thầy chế thuốc, có hai mục này cộng lại, một số ca bệnh khó đương nhiên là không thành vấn đề.

“Cô…” Tư đại phu thấy sự thẳng thắn và tự tin trong mắt của Lưu Ly thì hơi ngạc nhiên.

“Tư đại phu, ông cũng nhìn thấy rồi, chuyện ở phương diện kinh doanh của ta đã bận lắm rồi, ta không thể kiêm thêm việc hành y, chỉ một số căn bệnh mà đại phu bình thường không biết thì ta xem, cũng không quan tâm hết được.”

Lời của Lưu Ly nói rất khiêm nhường, nếu người khác nghe thấy lời này của Lưu Ly, nhất định sẽ cảm thấy Lưu Ly cuồng vọng.

Dù sao người khác chắc chắn sẽ nghĩ cô dựa vào đâu cho rằng bản thân cô có thể chữa được bệnh mà người khác không biết? Đây không phải là nói phét sao?

Nhưng vì có ví dụ của Trương Đại Lang và Trương Nhị Cẩu ở đó, cho nên Tư đại phu không nghĩ như vậy, ngược lại ông ta cảm thấy Lưu Ly có bản lĩnh này.

Đột nhiên, tâm tình buồn bực mấy ngày nay đã biến mất vào lúc này.

Là ông ta hẹp hòi rồi, cho rằng Lưu Ly sẽ cướp việc làm ăn với mình.

Nhưng Lưu Ly có bản lĩnh như vậy, nếu thật sự muốn cướp, còn có việc gì của ông ta chứ?

Y giả nhiều như vậy, y thuật thiếu hụt, mọi người cũng đều có thể bình an, đó là vì sao?

Còn không phải vì bệnh nhân nhiều hơn sao? Mọi người có sở trường riêng sao?

Tư đại phu rốt cuộc sống tới từng tuổi này, cũng từng thấy thế đời, sau khi không xung đột lợi ích, Tư đại phu cũng không có ý nghĩ rời đi nữa.

Cũng vào lúc này Tư đại phu mới nhớ ra hỏi mục đích tới đây của Lưu Ly: “Ly tới chỗ ta là có chuyện gì sao?”

Vừa hỏi, Tư đại phu vừa để lại dược liệu vẫn đang thu dọn trong tay lại trên giá tiếp tục phơi nắng.