Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 291




CHƯƠNG 291

“…”

Mọi người tôi một câu anh một câu, phần lớn đều vui cho Bình Bình.

Nếu là trước đây, người trong thôn căn bản sẽ không chú ý đến ba mẹ con Lưu Ly, nhưng mà bây giờ không giống xưa, Lưu Ly làm cho người trong thôn ít ít nhiều nhiều đều có tiền vào, cho nên mọi người tự nhiên cũng quan tâm bọn họ hơn mấy phần.

Chỉ là rất nhanh, đã có người hỏi: “Bình Bình, con đã trở lại, mẹ con đâu? Sao mẹ con không về?”

Lưu Ly: “…” Hóa ra cô là không khí, đứng bên cạnh cả buổi cũng không ai nhìn thấy.

“Mẹ–”

Đúng lúc này, tiếng nức nở của Yên Yên vang lên.

Sau đó, Yên Yên buộc hai bím tóc sừng dê lao về phía Lưu Ly, Lưu Ly thấy thế, vô thức ôm Yên Yên vào trong ngực mình.

“Mẹ, Yên Yên rất nhớ mẹ, Yên Yên cho rằng mẹ sẽ không về nữa.” Yên Yên vùi trong người Lưu Ly, trong giọng nói đều là tiếng khóc nức nở.

Mọi người thấy vậy, lúc này mới dám chuyển tầm mắt lên người Lưu Ly.

Ồ ha! Thật đúng là Ly.

Bọn họ còn cho rằng là tiểu thư trong thành đến, cho nên căn bản không dám nhìn mặt cô.

Chỉ là, vết sẹo trên mặt Ly đã khỏi lúc nào? Ly hôm nay có thể thấy là đẹp hơn trước không ít mà.

Lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, Bình Bình lấy một cây hồ lô đường từ trong bọc quần áo ra, trực tiếp nhét vào trong tay Yên Yên.

“Mua cho muội.”

Yên Yên nhìn hồ lô đường trong tay, cũng không hưng phấn như lúc trước nhìn thấy hồ lô đường, ngược lại lại nghẹn ngào nhìn Bình Bình.

“Ca ca…” Dáng vẻ muốn khóc.

Cô bé cho rằng, mình sẽ không gặp được ca ca nữa rồi.

Thật là khổ sở!

Bình Bình nhìn dáng vẻ Yên Yên muốn khóc, khuôn mặt vốn kéo căng cuối cùng cũng không kìm được: “Đừng khóc, xấu…”

Thấy đáy mắt Yên Yên có nước chảy ra, Bình Bình lại thay đổi, nói: “Ca ca không có việc gì…”

Nói xong, Bình Bình nhìn Cố Tại Ngôn, sau đó không tự nhiên xoay đầu: “Là ông ấy đã cứu ta.”

Nghe vậy, Yên Yên quả nhiên đã ngừng nước mắt, trong ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn mang theo sùng bái.

“Cha, sau này con nhất định sẽ học võ chăm chỉ với cha.” Sau này nếu có người xấu dám cướp ca ca đi, cô bé sẽ đánh người đó!

Nghe Yên Yên gọi mình một tiếng “Cha” này, trong lòng Cố Tại Ngôn có một cảm giác kỳ lạ bay lên.

Tỉ mỉ xem xét dung mạo Yên Yên, ngoại trừ đôi mắt giống mình, những cái khác đều không khác gì Lưu Ly.

Đây là, là con gái của hắn đó.

Nghe theo suy nghĩ trong lòng, Cố Tại Ngôn đưa tay ôm lấy Yên Yên: “Được, sau này Yên Yên phải chăm chỉ.”