Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 277




CHƯƠNG 277

“A!”

Cảnh tượng đột ngột này khiến những bách tính đứng xem bên ngoài công đường sợ hãi liên tục hét lên, mấy kẻ nhát gan thậm chí còn nhắm mắt không dám nhìn, vì sợ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.

So với sự hoảng sợ của bá tánh, vẻ mặt của Hạng Lưu Dương rất bình tĩnh.

Nhìn thấy con dao sắp đâm trúng Hạng Lưu Dương, Mục Tân Thành rất phấn khích, nghĩ rằng chỉ cần giết được Hạng Lưu Dương thì hôm nay mình sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết.

Nhưng đột nhiên, trái tim của Mục Tân Thành chợt nảy lên khi bắt gặp ánh mắt trầm lặng của Hạng Lưu Dương.

Mục Tân Thành thậm chí còn không có thời gian để có bất kỳ phản ứng nào khác, thậm chí còn không có thời gian để nghĩ về nó, Hạng Lưu Dương, người vốn đang bình tĩnh ngồi sau án, đã cử động.

Chỉ thấy Hạng Lưu Dương mới đây còn giống như một thư sinh hiền lành, lại nhẹ nhàng né đòn tấn công của Mục Tân Thành đồng thời, đá bay Mục Tân Thành bằng một cú đá.

Động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ, chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.

Mục Tân Thành bị đá bay như đống bùi nhùi: “…”. Ông ta quên mất rằng Hạng Lưu Dương cũng biết võ công, lại còn là võ tướng nhị phẩm.

Còn ông ta vẫn đang bị thương một tay …

Mục Tân Thành mới có ý nghĩ hối hận, có thị vệ đã tiến lên áp chế ông ta.

Không biết có phải cố ý hay không, tay của hai tên thị vệ xoay cánh tay đã bị đứt lìa của Mục Tân Thành, đau đến nỗi Mục Tân Thành hét lên thảm thiết.

Ngoài mẹ con Lưu Ly, những người khác đang quỳ trong công đường đều có lộ ra kinh hoàng trong ánh mắt khi nghe thấy tiếng hét của Mục Tân Thành.

Đặc biệt là Trương Tiến Danh, người đã khai ra tất cả mọi thứ, khuôn mặt của ông ta lúc này tái nhợt, như thể đang nghĩ về một ký ức khủng khiếp nào đó.

“Hầu Gia vốn đã phải gánh rất nhiều tội danh, bây giờ có vẻ như phải thêm một tội nữa.” Hạng Lưu Dương lại ngồi vào chỗ của mình, với vẻ mặt bó tay.

Giờ phút này, Hạng Lưu Dương trông chẳng khác gì một quan văn, còn đâu nhanh nhẹn, mạnh mẽ vốn thuộc về quan võ vừa rồi?

Tuy nhiên, Hạng Lưu Dương như thế mới có bản lĩnh khiến người ta sợ hãi.

Cũng chính Hạng Lưu Dương như thế mới khiến Mục Tân Thành đánh giá thấp, muốn giết hắn ta.

Mục Tân Thành nhìn chằm chằm Hạng Lưu Dương với đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạng Lưu Dương, ngươi dám…”

“Bổn quan có gì không dám?” Hạng Lưu Dương cười tủm tỉm, sau đó vẫy vẫy tay, có người truyền lên một cuộn trục.

“À phải Hầu gia, quên nói với ngài rằng tôi vẫn còn những chuyện liên quan đến lệnh công tử những năm qua. Hẳn là mấy quán trà, quán ăn thích lắm.” Nói xong, Hạng Lưu Dương thích thú lật giở từng trang. Trông như con cáo âm hiểm.

Người ta nói con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa.

Một người như Mục Tân Thành sinh con trai đương nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì, làm việc phạm pháp cũng chẳng ít.

Mục Tân Thành vẫn có chút hiểu biết về con trai mình, đương nhiên ông ta sẽ hiểu những lời của Hạng Lưu Dương.