Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 258




CHƯƠNG 258

Loại cảm giác này, khiến ông ta cảm thấy rất không ổn.

Mà ngay khi ông ta đang cực kỳ hoảng hốt, cái tay bị gãy của ông ta lại bị một bàn chân dẫm xuống.

“A——” Tiếng hét đau đớn vang lên.

Tiếp đó, lại tăng thêm lực, mà một chân khác đạp lên cổ ông ta, cảm giác đau đớn và không thể hít thở khiến không ta suýt chút nữa là tắt thở, càng đừng nói là nói thêm câu nào nữa.

“Ngươi là ai không quan trọng, quan trọng là…” Cố Tại Ngôn nói đến đây cố ý dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo hơn, “Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biến thành một người chết.”

Những lời này của Cố Tại Ngôn khiến cả người Mục Tân Thành lạnh run, lần thứ hai trong đời, ông ta cảm giác được uy hiếp của tử vong.

Mà lần đầu đã là mấy năm trước…

Mục Tân Thành còn chưa kịp nghĩ tiếp, ông ta chỉ cảm thấy tê rần, người đã hôn mê bất tỉnh.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng động.

Lưu Ly căng thẳng, nhưng lại nghĩ đến có Cố Tại Ngôn ở đây, cô lại thả lỏng, đôi tay ôm Bình Bình lại không hề thả lỏng chút nào.

Tiếp đó có người đến.

Người đến là Tại Lâm và Nhật Thiên, nhưng ai cũng không để ý đến, khi Nhật Thiên chú ý đến Lưu Ly đã hoàn toàn thay đổi, mày lại hơi nhăn lại, đáy mắt mang theo vài phần nghi ngờ.

“Kéo xuống đi, thông báo cho tri phủ, ba ngày sau thăng đường.” Cố Tại Ngôn lạnh giọng hạ lệnh.

“Dạ!” Tại Lâm và Nhật Thiên vâng lệnh, cũng không nhiều lời, trực tiếp mang Mục Tân Thành đi.

Mà lúc này, Bình Bình sau khi biết mình đã an toàn thì rơi vào hôn mê.

Lưu Ly thấy vậy, thừa dịp Cố Tại Ngôn không chú ý, đút cho Bình Bình một chút nước linh tuyền.

Đang định bế Bình Bình lên, Cố Tại Ngôn lại tiến lên, “Để ta giúp.”

Lưu Ly do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu.

Đã một ngày cô không ăn gì, hơn nữa trên đường xóc nảy, cả người đã mệt mỏi từ lâu.

Trước đó còn không cảm thấy gì, hiện giờ mọi chuyện đã ổn, cô liền cảm thấy rất mệt mỏi.

Thân thể như vậy, cô sợ mình không ôm nổi Bình Bình.

Cố Tại Ngôn nhận lấy Bình Bình trong từ trong tay cô, nhìn đứa trẻ trong lòng, tay Cố Tại Ngôn không nhịn được nắm rất chặt, đáy mắt thoáng qua tia sáng ảm đạm.

Phủ trạch tri phủ.

Cát Thành Đông mang theo buồn bực quay lại phủ, ái thiếp của ông ta bưng canh gà đến hỏi han ân cần.

Hơn nửa đêm có ái thiếp làm ấm giường, tri phủ rất nhanh đã quên hết phiền não trước đó, cùng ái thiếp lăn vào ổ chăn.

Chỉ là chuyện vừa mới xong, khi Cát Thành Đông chuẩn bị đi ngủ, chợt có một lệnh bài được ném vào ngực ông ta.

“Ai?” Cát Thành Đông sợ tới mức giật mình, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Ái thiếp của Cát Thành Đông cũng bị dọa sợ, nhìn thấy trong phòng có bóng đen, hét lên một tiếng chui vào lòng Cát Thành Đông.

“Ba ngày sau thăng đường.”