Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 252




CHƯƠNG 252

“Mẹ—”

Một tiếng lẩm bẩm rất khẽ, phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng, nếu có ai nghe thấy, e là sẽ cảm thấy vô cùng xót xa.

Mà lúc này, bên ngoài lại có người tới.

“Gia nghe nói bé trai tới hôm nay là một cực phẩm?”

“Gia, nhóc con kia thật sự là không tệ, nhưng bây giờ có hơi gầy một chút, không thì, gia nuôi một thời gian rồi lại quay lại được không?” Giọng nói của tên tùy tùng kia vừa thấp thỏm lại vừa nịnh nọt vang lên.

“Gia yên tâm, nghe nói hôm nay lại có một tiểu cô nương rất khá mới tới, mau đến bên kia nào, nhất định có thể khiến gia chơi đến thoải mái.”

“Tiểu cô nương làm sao kích thích bằng nam đồng chứ? Gầy yếu một tí còn hơn dáng vẻ xấu xí.” Vẻ mặt của Mục Tân Thành không vui, “Mấy tên phế vật các ngươi, đã lâu lắm không đưa tới cho ta người nào vừa ý cả, nếu lần này còn khiến gia ta thất vọng, cẩn thận mạng chó của ngươi.”

“Vâng vâng vâng, lần này gia chắc chắn sẽ rất vừa lòng.” Tùy tùng bên cạnh Mục Tân Thành không ngừng lau mồ hôi trên thái dương, vẻ mặt đầy nịnh nọt nhưng cũng rất cẩn trọng.

Mục Tân Thành lại không liếc hắn ta cái nào, mang theo mấy phần hưng phấn, vội vàng không chờ nổi đi đến cửa phòng bên kia.

Khi đến gần, liền trực tiếp duỗi chân đá một cái, cánh cửa theo tiếng mở ra.

Bên kia, Cố Tại Ngôn ra roi thúc ngựa thẳng hướng về phía La Thành.

Nghĩ đến hành động tàn ác của kẻ kia mà thuộc hạ điều tra ra được, ngoại trừ phẫn nộ ngập trời, sâu trong lòng Cố Tại Ngôn hắn còn ẩn chứa sợ hãi, như thể có thứ gì đó sắp sửa mất đi vậy.

Hắn nên sớm nhận ra, trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây, ngoại trừ tên kia, ai sẽ có thể lực và lá gan lớn như vậy chứ?

Nhưng hắn không ngờ tới, người kia đã an phận nhiều năm, lại lén lút làm nhiều chuyện đồi bại như vậy.

Khi Cố Tại Ngôn đến La Thành đã là đêm khuya, cổng thành La Thành vốn nên đóng, nhưng lúc này cổng thành chẳng những không đóng, hơn nữa còn có mấy người đang đứng chờ.

Chờ ở cổng thành, là tri phủ La Thành Cát Thành Đông.

Cát Thành Đông là một người đàn ông trung niên khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình hơi béo, trên khuôn mặt mang theo cẩn trọng và nghiêm cẩn.

Từ xa, Cát Thành Đông đã quan sát người đeo mặt nạ đang phi ngựa mà đến, cho đến bây giờ trong lòng ông ta còn choáng váng.

Không sai, ông ta là bị lôi dậy từ trong ổ chăn, đến giờ ông ta vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ta chỉ biết mấy người trước mặt này là tuần phủ đại nhân phái tới, nhưng có chuyện gì thì ông ta không biết.

Thời gian đứng chờ ở đây, Cát Thành Đông suy nghĩ lại mọi hành động gần đây của mình, nhận thấy bên ngoài cũng không hề thấy có gì lộ ra rõ ràng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thả ra.

Nhưng, người nam nhân đeo mặt nạ kia là người phương nào chứ?

Nghĩ đến người đến đây là người bên cạnh tuần phủ đại nhân, trong lòng Cát Thành Đông thấy bồn chồn, tuy không biết rõ thân phận, Cát Thành Đông vẫn bước lên một bước, chuẩn bị nghênh đón người vừa tới.

Thật ra ngựa đã dừng trước mặt ông ta mấy bước, nhưng người kia thì lại không có ý muốn xuống ngay.