Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 244




CHƯƠNG 244

Còn tại sao lại tới quán trọ đó?

Cố Tại Ngôn tối qua đã nhắc tới, tâm phúc của Trương Tiến Danh từng bắt một bé gái ở quán trọ đó.

Cô không biết Cố Tại Ngôn muốn tìm được Bình Bình kiểu gì, trước khi Cố Tại Ngôn tìm được Bình Bình, Bình Bình có nguy hiểm không.

Cô không thể đợi được, không thể ngồi không chờ đợi, đợi thêm một khắc, trái tim của cô sẽ nghĩ thêm một phần, cho nên cô chuẩn bị dùng bản thân làm mồi nhử.

Chỉ là vừa rồi trong quán trọ nhiều người như vậy, rốt cuộc có người của Trương Tiến Danh không trong lòng cô không rõ.

Đi dạo tròn một canh giờ, Lưu Ly vẫn không cảm nhận được có người bám theo mình, trong lòng càng thêm sốt ruột.

Khi Lưu Ly đang nghĩ có nên đi hỏi nhà của Trương Tiến Danh ở đâu, cô có nên đi lảng vảng ở nhà của Trương Tiến Danh không, một người phụ nữ già bỗng nhiên va vào cô.

Lưu Ly vốn đang nghĩ chuyện khác, bị đụng như vậy, Lưu Ly vậy mà trực tiếp bị đụng ngã, mà người phụ nữ già đó cũng aiya hai tiếng.

“A, tiểu cô nương xin lỗi, ta vừa rồi không nhìn thấy, không phải cố ý đụng vào cô.” Người phụ nữ già mang vẻ mặt áy náy, đi tới muốn đỡ Lưu Ly dậy.

Lưu Ly đang muốn nói không sao thì bỗng nhiên ngửi được một ít mùi đối với cô không tính là xa lạ…

Đợi sau khi Lưu Ly chắc chắn mùi đó là cái gì, sắc mặt hơi thay đổi, trên mặt lại rất bình tĩnh, để mặc người phụ nữ già đỡ cô lên, trong ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt, nhưng lại túm chặt tay nải của mình không nói gì.

Người phụ nữ già thấy Lưu Ly như vậy thì quan tâm hỏi: “Tiểu cô nương, cô đã gặp phải chuyện khó sao?”

Ánh mắt mờ mịt của Lưu Ly nhìn sang người phụ nữ già, sau đó đôi mắt trong veo đó ngay sau đó ngân ngấn nước, trong ánh mắt toát ra một chút bất lực.

“Ta…” Lưu Ly giống như túm được cọng rơm cứu mạng muốn nói ra chỗ khó của mình, nhưng mới mở miệng thì lại lắc mạnh đầu: “Ta không sao…”

Nói xong, cô túm tay nải muốn rời đi, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu cô nương không dám nói thật lòng với người lạ.

Người phụ nữ già thấy vậy, ánh mắt lại sáng lên, vội vàng kéo Lưu Ly lại, vẻ mặt càng thêm hiền từ.

“Haizz, tiểu cô nương, cô nhìn ta từng tuổi này rồi, sẽ là người xấu sao?” Ánh mắt mà người phụ nữ già nhìn Lưu Ly giống như nhìn cháu gái của mình, tràn ngập sự hiền từ.

Nếu không phải Lưu Ly ngửi được mùi của thuốc mê truyền tới từ trên người của người phụ nữ già, cô cũng sẽ tin người phụ nữ già này là người tốt.

Chỉ có thể nói, người xấu cũng sẽ già đi, người già nhìn trông hiền từ, chưa chắc là người tốt.

Cô là người từng diễn xuất với diễn viên gạo cội mới có thể ‘thể hiện chân tình’ như này, nhưng theo cô thấy, biểu hiện của người phụ nữ già này còn giỏi hơn.

Trong lòng vụt qua suy nghĩ, Lưu Ly giống như buông bỏ phòng bị.

“Lão nhân gia nhìn không giống người xấu, chỉ là ta… ta sợ…” Lưu Ly mang dáng vẻ chịu đủ mọi ấm ức, khiến người khác nhìn cũng thấy thương tiếc, không ít người qua đường đều đổ dồn ánh mắt vào người của Lưu Ly.