Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 240




CHƯƠNG 240

Bởi vì Lưu Ly ngụy trang quá tốt, cho nên Cố Tại Ngôn cũng không phát giác sự khác lạ của Lưu Ly.

Đợi sau khi Lưu Ly đi ngủ, Cố Tại Ngôn mới bước trong màn đêm rời đi.

Chỉ là Cố Tại Ngôn sau khi rời đi, Lưu Ly đã mở mắt.

Liếc nhìn Yên Yên đang ngủ say, Lưu Ly bèn vụt người chui vào trong không gian.

Bởi vì cô trước đó dành thời gian hái và sơ chế tất cả dược liệu rồi, đất trong không gian cũng tự động nâng cấp một chút, diện tích đất lớn hơn trước đây, ngược lại thì vẫn trong trạng thái mọc um tùm.

Lưu Ly không có đi xem dược liệu trong đất, mà đi tới bên cạnh linh tuyền.

Linh tuyền lớn hơn trước một chút, trên linh tuyền tích trữ dược liệu cô đã bào sơ xong.

Ở trong không gian, cô hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề bị ẩm mốc sẽ xảy ra.

Lấy mấy loại trong tất cả các dược liệu, Lưu Ly rời khỏi không gian, rời khỏi phòng đi vào bếp bắt đầu mân mê.

“Mẹ—”

Khi trời sáng, Yên Yên bỗng nhiên giật mình tỉnh từ trong ác mộng.

Ngay sau đó, Yên Yên rơi vào trong vòng ôm vừa quen thuộc vừa ấm áp.

“Mẹ…” Yên Yên mang âm mũi: “Yên Yên tưởng rằng không nhìn thấy mẹ nữa.”

Yên Yên mơ một giấc mơ, mơ thấy cô bé bị người xấu bắt đi.

Lưu Ly an ủi Yên Yên: “Không sao, đó chỉ là giấc mơ, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh Yên Yên.”

Một lúc sau Yên Yên mới hoàn hồn, chỉ là khi ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình, trên mặt Yên Yên lại mang theo vài phần nghi hoặc.

“Mẹ?” Yên Yên đầu tiên là mờ mịt, sau đó lại mang theo vài phần khẳng định: “Mẹ hình như trở nên khác rồi.”

Có điều rất nhanh, sự chú ý của Yên Yên đã di rời.

“Mẹ, ca ca còn chưa trở về sao?” Yên Yên mặt mày sắp khóc tới nơi: “Người xấu có phải không cho ca ca trở về không?” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lưu Ly nghe vậy, trong mắt vụt qua một tia không nhẫn tâm, nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình, trong mắt lại có thêm một chút kiên định.

“Yên Yên, cha đêm qua trở về nói với mẹ đã tìm được ca ca rồi, nhưng cần mẹ đi đón ca ca của con về nhà.”

“Thật sao? Cha tìm được ca ca rồi sao?” Yên Yên mặt mày mừng rỡ: “Mẹ, chúng ta cùng nhau đi đón ca ca có được không?”

Yên Yên có chút nôn nóng không đợi được.

Cô bé trước giờ chưa từng rời xa ca ca lâu như vậy, lâu tới mức cô bé rất nhớ ca ca.

Lưu Ly lại lắc đầu: “Yên Yên, ca ca bị người xấu đưa tới nơi khá xa, mẹ dẫn con theo không tiện lắm, muốn để con tới nhà Tiểu Muội ở vài ngày.”

Yên Yên nghe tới đây, lập tức túm chặt tay của Lưu Ly, vẻ mặt ấm ức: “Mẹ, Yên Yên không muốn xa mẹ, mẹ đừng bỏ lại Yên Yên.”

Nhìn dáng vẻ này của Yên Yên, Lưu Ly suýt nữa đã gật đầu.

Vì Bình Bình bỏ lại Yên Yên, cô cũng không muốn.