Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 225




CHƯƠNG 225

Tuy người trong thôn tới không ít, nhưng ngay từ đầu trong lòng mọi người đều có tính toán, tới thôn của người khác đòi lời giải thích chung quy sẽ chịu thiệt, chỉ là trong lòng mọi người đều cảm thấy phải mạnh rạn lên, cho nên cho dù không chiếm ứu thế, mọi người cũng không chùn bước.

Mà có Cố Tại Ngôn xuất mã, cộng thêm sự thể hiện của Lưu Ly, rõ ràng đã không cho người của thôn Điệp Gia chiếm lý, cho nên mọi người của thôn Đại Vĩ bây giờ sĩ khí phải nói là rất cao.

So sánh thì người của thôn Điệp Gia ai cũng mặt mày khó coi, chỉ cảm thấy bọn họ xuất hiện ở đây quá mất mặt, không có tí suy nghĩ muốn giúp nhà của Điệp Quý nữa.

“Chuyện này các người muốn giải quyết như nào.” Vẻ mặt Điệp Đức rất khó coi, hỏi.

Chuyện này, ông ta không thể quản nữa.

Lý cũng không có, còn quản kiểu gì? Lẽ nào vì một Điệp Trúc Lam mà thật sự khiến cô nương chàng trai của cả thôn khó thể cưới gả chắc?

Nếu ông ta không phải là trưởng thôn của một thôn, đối mặt với cục diện khó xử như này, ông ta cũng muốn phất áo rời đi.

Trương Cao Ân nghe vậy, nhìn sang Trương Đại Tú.

Trương Đại Tú lại nhìn sang Lưu Ly, tự dưng rất tin tưởng Lưu Ly.

Lưu Ly đương nhiên nhận được ánh mắt của Trương Đại Tú, lập tức cũng không hàm hồ, mở miệng nói ra cách giải quyết.

“Trương Đại Lang là hưu thê, không phải hòa ly, người của Điệp gia buộc phải tới nha môn sửa lại hồ sơ.” Hưu thê hoặc hòa ly này đối với nam nhân mà nói không có gì khác biệt, nhưng cũng không thể để Điệp gia đắc ý, cho nên điểm này Lưu Ly đưa ra đầu tiên.

Người của thôn Đại Vĩ vừa nghe thấy lời này, lập tức sôi sục.

“Đúng, chúng tôi là hưu thê, không phải là hòa ly.” Người của Trương gia ở thôn Đại Vĩ hét lên.

Người của thôn Điệp gia không có ý kiến, thậm chí cảm thấy rất hiển nhiên.

Mà chuyện này, trưởng thôn của thôn Điệp Gia có thể làm chủ đáp ứng, đồng ý sẽ cho người trong tộc đi xử lý chuyện này, chuyện này đã xong.

Tuy sắc mặt của người Điệp gia khó coi, nhưng vẫn đang nhẫn nhịn không lên tiếng.

Lúc này Lưu Ly lại tiếp tục nói: “Chân của Trương Đại Lang bị đánh gãy, nhà của Điệp Trúc Lam cần phải bồi thường 50 lượng bạc.”

Lưu Ly vốn muốn nói 100 lượng, nhưng 50 lượng ở nhà nông bình thường đã là một con số khổng lồ rồi, 10 lượng có thể là thu nhập cả một gia đình kiếm trong một hai năm thậm chí ba năm mới có được.

Vậy nên 100 lượng tới cửa miệng của Lưu Ly đã biến thành 50 lượng, 50 lượng này cũng có thể khiến Điệp gia bị lột mất một lớp da.

“50 lượng? Cô sao không đi ăn cướp?” Thôi thị vừa nghe thấy 50 lượng thì lập tức dựng lông lên.

Đừng nói bà ta không có 50 lượng, cho dù có, bà ta cũng tuyệt đối không thể cho người của Trương gia, ngân lượng là mạng của bà ta!

Lưu Ly nghe vậy thì nhìn Thôi thị, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không bồi thường tiền cũng được…”

Thôi thị vừa nghe có thể không bồi thường tiền thì sắc mặt mới dịu đi một chút.