Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 219




CHƯƠNG 219

Người của thôn Điệp Gia nghe thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng cũng không đi lên.

Nhưng không bàn đến đây là chuyện giữa hai người phụ nữ, bọn họ không tiện nhúng tay vào, chỉ là nếu như hai tội danh mà Lưu Ly nói ra là thật, Điệp Trúc Lam bị đánh cũng không oan uổng.

Chỉ là, trưởng thôn Điệp Đức vẫn đứng ra, nhìn Lưu Ly, trầm giọng nói: “Cô nương, đây là thôn Điệp Gia của chúng tôi, chuyện gì cũng không thể xử lý quá tuyệt tình.”

Mặc dù Điệp Trúc Lam quả thật đáng bị đánh, nhưng đánh người ở thôn Điệp Gia của ông ta, ở trước mặt trưởng thôn như ông ta, đây không phải là không đặt trưởng thôn như ông ta vào mắt sao, điều này khiến mặt mũi của trưởng thôn như ông ta mất sạch.

Là một trưởng thôn, đương nhiên không thể chỉ ngồi nhìn mà không quản được.

Nghe thấy vậy, Lưu Ly lại chế giễu nhìn Điệp Đức: “Tôi xử lý quá tuyệt tình? Chả lẽ người xử lý quá tuyệt tình không phải là người của thôn Điệp Gia mấy người sao?”

Điệp Đức cau mày, đang định nói, thì Lưu Ly lại không cho ông ta cơ hội, lập tức chất vấn: “Các người liên mồm nói Điệp Trúc Lam ở nhà họ Trương bị ức hiếp, nhưng mấy người có còn nhớ dáng vẻ của Điệp Trúc Lam gả vào nhà họ Trươngkhông? Bây giờ như thế nào? Dáng vẻ này mấy người xác định nàng ta bị ức hiếp?”

Người của thôn Điệp Gia theo lời nói của Lưu Ly, theo bản năng nhìn về phía Điệp Trúc Lam, cũng theo lời nói của Lưu Ly nhớ lại dáng vẻ của Điệp Trúc Lam trước khi kết hôn.

Trước khi kết hôn, mặc dù ở trong làng Điệp Trúc Lam cũng là một bông hoa, nhưng vừa đen vừa gầy, dù sao lúc đó nhà họ Điệp cũng rất nghèo.

Nhưng bây giờ, mặt Điệp Trúc Lam trắng nõn, dáng vẻ được nuông chiều.

Ngay cả nhà Điệp Quý dường như cũng không còn khó khăn như trước đây.

Dáng vẻ như thế này, quả thật không giống như bị ức hiếp.

Nhất thời, vẻ mặt của mọi người đều có thêm chút lưỡng lự.

“Điệp Trúc Lam ở nhà họ Trương không cần phải làm gì, sao có chuyện bị hành hạ như nàng ta nói?” Lưu Ly tiếp tục chất vấn.

“Ai nói tôi không cần phải làm gì? Không phải tôi phải giặt quần áo, nấu cơm sao?” Điệp Trúc Lam lập tức phản bác lại mà không cần sụy nghĩ.

Nhưng vừa nói ra câu này, Điệp Trúc Lam cảm thấy ánh mắt của người dân trong làng không đúng, ai cũng nhìn nàng ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Cũng đúng, câu nói này của Điệp Trúc Lam, chính là đang thừa nhận mình ở nhà họ Trương quả thật sống vô cùng thoải mái.

Dù sao, từng tuổi này rồi, con dâu nhà ai chỉ cần giặt quần áo, nấu cơm? Như thế này cũng quá thoải mái rồi?

Khóe miệng Lưu Ly nhếch lên, sau đó chế giễu chất vấn: “Giặt quần áo, nấu cơm, chỉ có một mình cô làm? Lẽ nào Hạnh Huệ với thím không làm? Là cô cao quý không thể động vào bất kỳ việc gì đúng không?”

Điệp Trúc Lam lập tức nổi giận trừng mắt, không biết phải phản bác Lưu Ly như thế nào.

Mà người dân trong thôn Điệp Gia nhìn Điệp Trúc Lam với ánh mắt khó nói nên lời, thì ra cái chuyện giặt quần áo, nấu cơm cũng không phải chỉ có một mình nàng ta làm.