Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 205




CHƯƠNG 205

Nếu có thể làm được một món ngon như vậy, chắc chắn Phúc Mãn Lâu của hắn ta sẽ nổi tiếng toàn quốc và hốt được rất nhiều bạc.

Quan trọng nhất là, đây là cách nhanh nhất để khiến hắn ta nở mày nở mặt, khiến những người kia phải hối hận vì những việc đã làm.

“Không phải là tôi không muốn bán, nhưng anh nhìn cái này đi.” Lưu Ly vừa nói vừa chỉ vào đống ớt hồng hồng đỏ đỏ còn sót lại trên đĩa: “Món này phải dựa vào ớt, thứ này tôi vô tình nhặt được trên núi. Bây giờ chỉ còn hạt giống thôi, tôi còn chưa trồng thành công nên dù có bán công thức cho anh cũng vô dụng.”

Khi nghe cô nói chưa trồng được ớt, Âu Dương Diệp khá nản lòng nhưng rất nhanh, hắn ta đã lấy lại tinh thần: “Khi nào thì cô trồng được?”

“Sang xuân.” Lưu Ly nói thẳng: “Thời gian sinh trưởng ít nhất là hai tháng.”

Thông thường, thời gian sinh trưởng của ớt là sáu mươi đến chín mươi ngày, cô có không gian linh tuyền nên chu kỳ sinh trưởng có thể được rút ngắn ở một mức độ nhất định.

Nghe Lưu Ly nói vậy, Âu Dương Diệp hơi cau mày.

Còn bốn tháng nữa mới đến mùa xuân, thời gian sinh trưởng lại cần hai tháng, tổng cộng phải đợi nửa năm, quá lâu rồi.

Ngọn lửa nhiệt huyết trong tim hắn ta như vừa bị nước dập tắt.

Nhìn thấy Âu Dương Diệp như thế, Lưu Ly tiếp tục nói: “Nếu có thể làm được bạt chống thấm cách nhiệt, chắc tôi có thể trồng được ớt vào mùa đông.”

Nhà kính xuất hiện sớm nhất từ thời nhà Tần và phổ biến vào thời nhà Tống.

Khi cổ đại chưa có màng ni lông, người xưa chỉ có thể thay bằng bạt chắn gió khó tán xạ ánh sáng mặt trời.

Cô từng hỏi Cẩm Nương về loại bạt này, nhưng tiếc là Cẩm Nương chưa từng nghe nói về nó. Vì vậy liệu có thể xây được nhà kính hay không thì phải xem Âu Dương Diệp có tìm được loại bạt đó hay không.

Vừa nghe có thể trồng ớt vào mùa đông, Âu Dương Diệp lập tức lên tinh thần: “Tôi sẽ đi tìm bạt. Nhưng về vụ kinh doanh ớt này, hi vọng Lưu….Cố phu nhân có thể ưu tiên hợp tác với tại hạ.”

Vừa nghe ba chữ ‘Cố phu nhân’, Lưu Ly cứ cảm thấy hơi mất tự nhiên, phải sờ sờ mũi để bớt ngại. Lưu Ly gật đầu: “Nếu anh tìm được loạt bạt đó trước thì tôi sẽ ưu tiên cho anh.”

Âu Dương Diệp cau mày.

Vì hắn ta nhận ra lời của Lưu Ly cũng có nghĩa là nếu người khác tìm được bạt trước thì có thể Lưu Ly sẽ cân nhắc hợp tác với người đó.

Nghĩ tới đây, Âu Dương Diệp lập tức cảm thấy khẩn trương, nhưng hắn ta cũng không quên mua công thức làm cá nấu dưa chua của Lưu Ly.

Khi đã có công thức trong tay, Âu Dương Diệp cũng không ở lại lâu hơn nữa. Hắn ta và Tần chưởng quầy cùng cáo từ.

Lúc này trời đã tối, Lưu Ly thu dọn bát đũa rồi lấy nước cho bọn trẻ tắm rửa.

Khi vừa định đưa hai đứa trẻ đi ngủ, cô lại bị Cố Tại Ngôn ngăn lại.

“Cô không muốn luyện công sao?” Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly: “… Tôi ru bọn trẻ đi ngủ trước đã.”