Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 191




CHƯƠNG 191

Đối với sự tin tưởng của Trương Trần Thị, Lưu Ly rất cảm động.

Dù sao, đổi vị trí để suy nghĩ, nếu một người trước giờ không biết y thuật đột nhiên nói với cô mình biết y thuật, còn có y thuật rất giỏi, đổi lại là cô, cô cũng không tin.

Cho nên, sự tin tưởng này của thím Trần, thật sự rất đáng quý.

Lưu Ly cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp bảo người khiêng Trương Đại Lang vào căn nhà lá của mình, cuối cùng liếc nhìn với mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Cố Tại Ngôn.

“Ngươi đi vào giúp ta.”

Cố Tại Ngôn vào phòng, Lưu Ly khép cửa phòng lại.

Cản trở xong những ánh mắt phía ngoài, Lưu Ly liền từ trong một góc lấy ra mấy ngọn nến, nhóm lửa toàn bộ, bảo đảm tia sáng trong phòng đủ sáng rồi mới nhìn Cố Tại Ngôn.

Vừa quay đầu lại, đã thấy Cố Tại Ngôn đang dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn mình, con ngươi thâm thúy kia như lỗ đen không hiểu thấu hấp dẫn người, Lưu Ly suýt nữa không chống đỡ được.

“Khụ. . . . . . Này, đợi chút nữa anh giúp tôi đè lại Đại Lang ca, tận khả năng đừng để chân anh ấy cử động.” Lưu Ly hơi lúng túng dời ánh mắt, nói chính sự.

Lúc này Trương Đại Lang mặc dù đang mê mang, nhưng là vì không có thuốc tê, đợi chút nữa nối xương sẽ rất đau, sợ hắn chịu không nổi cử động bậy bạ tạo nên tổn thương lần hai, cho nên Lưu Ly mới để cho Cố Tại Ngôn đi vào hỗ trợ.

Cố Tại Ngôn gật đầu, nhưng thấy Lưu Ly cũng không có nhìn mình, liền nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, liền đi tới bên giường, đè chân Trương Đại Lang xuống.

Lưu Ly cũng vứt bỏ chút xấu hổ trong lòng, tiến lên bắt đầu sờ xương Trương Đại Lang.

Sờ xương là một việc vô cùng khó khăn, bác sĩ lão làng cũng phải tìm tòi vô số lần mới có thể thuận buồm xuôi gió, mà kinh nghiệm Lưu Ly theo nghề thuốc lại cũng không phong phú, cho nên lúc này thật ra cô cũng căng thẳng trong lòng.

Nhưng khi tay đụng phải chân Trương Đại Lang, mặt mày của cô liền trở nên nghiêm túc, cả người chuyên chú vô cùng.

Thậm chí là khi Trương Đại Lang đau đến mức tỉnh lại rồi nghẹn ngào kêu đau, Lưu Ly cũng chưa chịu ảnh hưởng, tất cả lực chuyên chú đều ở chỗ gãy xương của Trương Đại Lang.

Cô biết, mình nhất định phải vô cùng chuyên chú nắn lại tất cả xương gãy của Trương Đại Lang vào vị trí chính xác, nếu không một khi xương cốt mọc tái tạo lại, chân Trương Đại Lang liền què thật.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trán Lưu Ly có mồ hôi mịn không ngừng chảy ra, Trương Đại Lang đau mà mấy lần ngất đi lại tỉnh lại vì đau, mà Cố Tại Ngôn từ đầu đến cuối đè lại chân Trương Đại Lang, không để hắn cử động ảnh hưởng hành động của Lưu Ly, nhưng ánh mắt Cố Tại Ngôn lại luôn rơi vào trên người Lưu Ly.

Thấy Lưu Ly chăm chú, Cố Tại Ngôn cảm thấy trong lòng mình hình như có gì đó đang hòa tan, nói không rõ là cảm giác gì.

Chỉ không thấu mà cảm thấy, dáng vẻ chuyên chú này của Lưu Ly hết sức hấp dẫn người ta.

Hết thảy những điều này Lưu Ly cũng không biết.

Xác định xong toàn bộ xương đùi Trương Đại Lang đã về vị trí, Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền dùng tre trúc cố định chặt chân của Trương Đại Lang.

Chờ làm xong, Lưu Ly mới mở cửa phòng.

Trương Trần thị luôn căng thẳng chờ ở cửa, thấy cửa phòng mở, một đôi mắt lo lắng kèm mong đợi nhìn về phía Lưu Ly, bờ môi nhúc nhích mấy lần, lại không thể mở miệng hỏi thăm Lưu Ly về tình hình Trương Đại Lang.

“Thím, chân Đại Lang ca tạm thời không có sao, thím đi tìm người đưa một tấm ván gỗ đến trước, nhấc Đại Lang ca về nhà đã.”

Trương Trần thị nghe chân Trương Đại Lang không sao, cả người mới thả lỏng, nhìn Lưu Ly mà tràn đầy nước mắt: “Ly, thím không biết làm sao để cảm ơn cháu nữa, cháu. . . . . .”

“Thím đừng nói những lời này, cháu đã xem Đại Lang ca là anh trai, đây là điều cháu nên làm.”

Trương Trần thị lau nước mắt, không nói thêm nữa, chỉ bảo Trương Nhị Lang và một hậu sinh trong thôn về nhà nhấc tấm ván gỗ.

Tư đại phu vẫn là không tin Lưu Ly có thể nối được chân Trương Đại Lang, liền vào xem tình hình Trương Đại Lang.