Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 187




CHƯƠNG 187

Bây giờ đã sắp giờ tỵ rồi, mẹ vẫn chưa về, cậu ta có chút lo lắng.

Cố Tại Ngôn vừa nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Còn chưa đợi Cố Tại Ngôn mở miệng, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng ồn ào.

“Trần nhị muội, không hay rồi, Đại Lang nhà ngươi bị người ta đánh rồi.”

Bình Bình sững người, sau đó không đợi Cố Tại Ngôn đáp lại mình thì cất đôi chân nhỏ đi ra.

Cố Tại Ngôn suy nghĩ một chút, cũng đi ra theo.

Vừa đi ra sân thì thấy Trương Đại Lang đầu đầy máu được khiêng trở về, chân trái của hắn lúc này đang để ở một bên với tư thế kỳ quặc, rõ ràng ngay cả xương cũng gãy rồi.

Loại gãy chân này, e là sẽ để lại di chứng, Cố Tại Ngôn nghĩ.

Trương Trần Thị vốn cảm xúc không yên, bây giờ nghe thấy Đại Lang bị đánh thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy chân của con trai mình bị gãy, cho dù là Trương Trần Thị bình thường chua ngoa mạnh mẽ hơn nữa, cũng không khỏi trước mắt tối sầm lại, suýt nữa ngã xuống, may mà có người đỡ được bà ta.

Trương Trần Thị dần dần mới khiến mình khôi phục một chút lý trí.

“Tam Lang, mau, lên trấn gọi đại bá của cháu về.” Trương Trần Thị mặt mày đau đớn, nhưng vẫn nhìn một hậu sinh ở một bên, tiểu tử của nhà Trương Nhị Tú, đường đệ của Đại Lang.

Bởi vì Trương Trần Thị luôn cường thế, cộng thêm khi trưởng bối còn sống thì hai nhà đã tách ra, hơn nữa đồ mà trưởng bối để lại sau khi mất Trương Trần Thị đều giữ lại cho nhị phòng, cho nên cho dù quan hệ của hai nhà cũng không thân thiết, nhưng cũng không thù địch.

Trương Tam Lang này thấy chân của đại đường huynh bị đánh thành như này, không nói hai lời chạy về phía thị trấn.

Trong thôn cũng có người đi mời Tư đại phu.

Đợi sự việc nên sắp xếp đã sắp xếp xong hết, Trương Trần Thị lập tức mất đi điểm tựa, lao tới bên cạnh Trương Đại Lang bất tỉnh nhân sự, khóc lóc: “Đại Lang ơi, là tên khốn nào đánh con thành như này, như này là muốn mẹ phải làm sao?”

Trương Trần Thị khóc rất thương tâm, Trương Đại Lang vẫn nhắm chặt mắt, lông mày nhíu chặt, nhìn trông rất đau khổ.

Các thôn dân sớm đã không có lòng dạ làm việc nữa, thấy Trương Trần Thị khóc lóc như vậy, ai cũng có vẻ đồng cảm.

Có thôn dân hóng chuyện sớm đã hỏi người bên cạnh là chuyện gì, cuối cùng chỉ biết Trương Đại Lang là bị người của thôn Điệp gia đưa về, những cái khác thì không biết.

Không lâu sau, Tư đại phu tới.

Trừ Tư đại phu, còn có Trương Hạnh Huệ và con gái của Đại Lang – Trương Tiểu muội mặt mày trắng bệch nghe tin chạy tới.

Sau khi Tư đại phu kiểm tra cho Trương Đại Lang thì chỉ biết lắc đầu thở dài.

“Tư đại phu, con trai của ta như thế nào rồi?” Trương Trần Thị hỏi.

“Nhà Đại Tú, bà… haizzz… Đại Lang không có nguy hại tới tính mạng, nhưng cái chân này e là không giữ được.” Tư đại phu mặt mày tiếc nuối.