Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 183




CHƯƠNG 183

Một người mở lời trước, những người khác bèn lũ lượt phụ họa.

“Đúng thế, Trúc Lam này là con gái của Điệp gia, về nhà mẹ cắt một cân thịt lấy mấy lạng đường, cũng không quá đáng nhỉ? Dù sao con gái người ta nuôi lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, tính cách của mẹ ngươi cũng quá hung dữ rồi, vậy mà chút đồ này cũng không cho Trúc Lam lấy.”

“Nghe nói nhà ngươi sống không tệ, sao vẫn hà khắc với thê tử của ngươi như vậy? Nhìn Trúc Lam bị Trương gia các người bắt nạt thành ra cái gì rồi?”

“Lần này đón Trúc Lam về là phải đối xử tốt với đứa trẻ Trúc Lam này mới được…”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, mới đầu Trương Đại Lang còn không rõ là chuyện gì, nhưng nghe mãi, sắc mặt của Trương Đại Lang trở nên khó coi.

Sau khi Điệp Trúc Lam này về nhà mẹ, vậy mà bịa chuyện nói mẹ của hắn như vậy, nói mẹ hắn hà khắc mới khiến nàng ta về nhà mẹ.

Vốn Trương Đại Lang rất không nỡ, hiện nay mọi thứ đều hóa thành sự phẫn nộ.

Cũng không thèm quan tâm những thôn dân của thôn Điệp Gia nữa, đi thẳng đến nhà của Điệp Trúc Lam, có người hóng chuyện đi theo đằng sau Trương Đại Lang, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Đợi Trương Đại Lang xuất hiện ở cửa Điệp gia, một tiểu tử của Điệp gia trừng mắt với Trương Đại Lang, sau đó gọi một tiếng vào nhà: “Tam cô, tam cô phụ đón người trở về.”

Sau khi gọi xong, tiểu tử đó nhìn cái túi trong tay Trương Đại Lang, dáng vẻ muốn cướp lấy.

Tiểu tử này, Trương Đại Lang biết, là con trai của anh vợ của hắn, bình thường mỗi lần hắn tới đều mua kẹo cho nó, hiện nay tới lại bị tiểu bối này trừng mắt, Trương Đại Lang không biết trong lòng có cảm giác gì.

Điệp Trúc Lam đi ra, người đi ra cùng còn có mẹ của Điệp Trúc Lam – Thôi Thị.

Thôi Thị thấy Trương Đại Lang tới sớm như vậy, cũng không hỏi Trương Đại Lang ăn sáng chưa, trực tiếp hừ lạnh nói: “Bây giờ biết tới rồi, lúc trước đi đâu hả? Con gái của Điệp gia chúng ta không phải dễ bắt nạt.”

Nói xong, mắt của Thôi Thị nhìn vào cái túi trong tay Trương Đại Lang, vừa đi tới phía Trương Đại Lang, vừa nói: “Sớm biết xách đồ tới, cần gì phải chọc tức Điệp Trúc Lam của ta phải một mình chạy về nhà mẹ chứ?”

Nói xong, Thôi Thị không nói hai lời, giật lấy cái túi trong tay Trương Đại Lang vào trong tay mình.

Thôn dân của thôn Điệp gia thấy hành vi này của Thôi Thị, trong mắt mọi người không thích, nhưng suy cho cùng không phải là chuyện nhà mình, bọn họ chẳng qua chỉ là tới xem kịch nên không nói gì cả.

Ngược lại là Trương Đại Lang, thấy Thôi Thị giật cái túi trong tay, sau đó không vội ở trước mặt mọi người xé ra, vẻ mặt có hơi ngây dại.

Điệp Trúc Lam biết Trương Đại Lang đến đón nàng ta, trong lòng rất vui, nhưng lại càng lo lắng và chột dạ nhiều hơn.

“Á — Đây là cái gì?”

Thôi Thị mở cái túi ra, bên trong chỉ có mấy bộ đồ cũ và một lá thư, sau đó nhíu mày, lạnh lùng nhìn Trương Đại Lang: “Trương Đại Lang ngươi có ý gì, cầm những thứ đồ rách nát này thì muốn mang con gái của ta đi, định cho ăn mày à?”

Nói xong, Thôi Thị dùng tay chọc chọc vào lồ ng ngực của Trương Đại Lang, gắt gỏng nói: “Trương Đại Lang, ta nói cho ngươi biết, ngươi không cầm mấy chục cân thịt và gạo tới thì đừng hòng mang con gái của ta đi.”