Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 167




CHƯƠNG 167

Dù sao đã nếm được cảm giác kiếm tiền, ai không muốn kiếm tiền liên tục chứ?

Có điều còn có một số người sau khi cân xong lại không đi ngay, mà hỏi căn nhà đằng sau Lưu Ly có phải thật sự là của cô không.

Lưu Ly cũng không giấu, mà thoải mái thừa nhận.

“A— Ly, những thứ này vậy mà kiếm được nhiều như vậy sao? Như này mới tốn bao nhiêu công phu, thế mà cô có thể xây được căn nhà lớn như vậy?” Có thôn dân tò mò hỏi, trong lòng lại nghĩ Lưu Ly đây là đã kiếm được bao nhiêu tiền của bọn họ mới xây được căn nhà lớn như vậy?

Lưu Ly nhìn sắc mặt của người đó thì biết trong lòng người đó đang nghĩ cái gì, nhưng tỏ ra không biết, chỉ nói: “Tẩu tử nói gì vậy? Chút đồ này đâu có thể xây được căn nhà lớn như vậy chứ?”

Lời này của Lưu Ly vừa dứt, vốn thôn dân chuẩn bị tiếp tục đi lên núi tìm đồ đã ở lại, muốn nghe Lưu Ly nói như nào.

Lưu Ly biết, chuyện ngôi nhà sớm muộn cũng phải nói ra, cho nên cũng không giấu diếm, nói ra lý do mà cô nghĩ ra từ sớm: “Tiền xây căn nhà này là của cha bọn trẻ.”

Lời này của Lưu Ly vừa dứt, mọi người vô thức nhìn về phía căn nhà lá.

Chỉ đáng tiếc, Cố Tại Ngôn lúc này không có đi ra.

“Cha của bọn trẻ làm cái gì? Sao có thể xây được căn nhà lớn như vậy?” Có người hỏi.

Cũng không biết là tò mò thật, hay là không tin lý do của Lưu Ly.

“Cha của bọn trẻ ban đầu là công tử của nhà buôn bán lớn, chỉ là mẹ ruột mất sớm, chỉ đành nhẫn nhục sống ở dưới trướng của mẹ kế, mẹ kế này… Haizz, đừng nhắc nữa, tóm lại chàng ấy là bị mẹ kế đuổi ra ngoài, sau này chỉ đành phải ở trong thôn này sống với ta.”

Lưu Ly tùy tiện bịa ra một câu chuyện khá thường thấy, nhưng nói khá đơn giản và hàm hồ.

Cố Tại Ngôn ở trong phòng nghe động tĩnh bên ngoài: “…” Hắn sao không biết mình có mẹ kế ác độc vậy?

Có điều, câu chuyện này sao nghe hơi quen vậy?

Còn nữa, Lưu Ly này rõ ràng là một cô thôn nữ bình thường, sao lại biết những chuyện bẩn thỉu trong các gia tộc lớn?

Cố Tại Ngôn nghĩ như nào tạm hơi không nhắc tới, các thôn dân nghe lý do của Lưu Ly ngược lại đã tin.

Tuy Lưu Ly không có nói hết, nhưng mọi người chỉ cần nghĩ tới vết sẹo trên mặt của Cố Tại Ngôn, rồi thông qua liên tưởng của mình, trong ánh mắt của mọi người đều mang theo sự kính sợ.

Gia đình giàu có này nhìn thì sáng sủa, nhưng sao lại đáng sợ như vậy? Người mẹ kế này, cũng thật sự quá ác độc rồi?

Có điều, còn có một vài người lại cảm thấy đố kỵ và đỏ mắt với việc ả đàn bà xấu xí như Lưu Ly có thể có được nam nhân giàu có như này.

Trong này có Trương Đỗ Quyên – con gái của Trương Vạn Thắng vừa tới tuổi cập kê.

Trương Đỗ Quyên là một bông hoa được công nhận trong thôn hiện nay, thanh niên trong tám thôn mười dặm thích nàng ta có không ít, chỉ có điều mắt của Trương Đỗ Quyên nàng ta cao hơn đầu, không muốn sống cuộc sống nghèo khổ kia, một lòng muốn tìm một người có gia cảnh tốt để gả.

Nhưng, cô nương trong thôn này muốn gả cho người có gia cảnh tốt đâu có dễ như vậy?

Vốn Trương Đỗ Quyên rất khát khao có căn nhà có tường rào cao kia, bây giờ nghe thấy căn nhà không phải là Lưu Ly mà là của Cố Tại Ngôn, tâm tư của Trương Đỗ Quyên trỗi dậy.