Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 162




CHƯƠNG 162

“Ly à, cháu nói cho thím đi, căn nhà đằng sau đó là của nhà cháu sao?” Khi Tiêu Thị hỏi câu này, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía bức tường cao kia.

Trong thôn này, nhà ai có thể có tường bao quanh khí thế như vậy, cho dù là nhà địa chủ của thôn khác cũng chưa từng nghe nói nhà ai xây dựng lớn như vậy.

Căn nhà này nếu là của Ly, người thân của Ly như bọn họ không phải có thể vào đây ở hay sao?

Tiêu Thị càng nghĩ càng hay, trong ánh mắt nhìn đằng sau bức tường tràn ngập sự lộng lẫy, giống như nhà đã xây xong rồi, bà ta thật sự có thể vào ở.

“Là nhà của ta.” Lưu Ly dừng bước chân, cũng không giấu, nhìn biểu cảm nghĩ cái gì đều viết trên mặt của Tiêu Thị, đáy mắt mang theo vài phần ý lạnh.

Tiêu Thị nghe thấy căn nhà phía sau thật sự là của Lưu Ly, mắt cũng phát sáng, ánh mắt nhìn Lưu Ly cũng mang theo sự cháy bỏng.

Tuy nhiên, Lưu Ly lại vào lúc này nhếch khóe miệng: “Nhưng hình như không liên quan tới bà.”

Nói xong, Lưu Ly dẫn hai đứa trẻ xoay người đi vào trong sân nhà mình.

Tiêu Thị còn muốn đi theo, nhưng Cố Tại Ngôn đột nhiên chắn ngang, Tiêu Thị vừa ngẩng đầu thì chạm vào đôi mắt lạnh lùng đó của Cố Tại Ngôn, lập tức Tiêu Thị có một loại cảm giác khiếp sợ khi gặp ma vào ban ngày, bị dọa tới mức lùi vội lại, nhưng không cẩn thận giẫm vào một hòn đá nhỏ, ngã phịch xuống đất.

Vô cùng khéo, nơi mà bà ta đặt mông ngồi vừa hay có một viên đá khá sắc nhọn.

Tiêu Thị vừa ngồi xuống thì phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Sau đó cổng tre “bụp” một tiếng đóng lại trước mặt bà ta.

Tiêu Thị đau tới mức mặt mày vặn vẹo, nhìn cổng trẻ đóng chặt kia, Tiêu Thị tức đến không có chỗ xả, từ trên đất bò dậy muốn đá cái cổng tre đó ra.

Tuy nhiên, cổng tre lại mở ra vào lúc này, gương mặt đối với Tiêu Thị giống như sát thần đó của Cố Tại Ngôn xuất hiện ở trước mắt bà ta.

Tiêu Thị sửng sốt mà loạng choạng, lần nữa ngã xuống đất, lần này người ngã vào viên đá, Tiêu Thị đau tới mức nghi ngờ cuộc đời.

Cổng tre lại vào lúc này đóng lại lần nữa.

Tiêu Thị ở dưới đất kêu aiya nửa ngày, cuối cùng mới nhếch nhác bò dậy.

Nhìn cổng tre cũ nát đó, Tiêu Thị có chút kiêng dè, không dám lại gần nữa, lại lần nữa ghi hận Lưu Ly.

“Phì—” Tiêu Thị nhổ một bãi nước bọt vào cổng tre: “Có chút tiền bẩn thì ghê gớm lắm sao? Không liên quan tới ta? Cái này không do ngươi quyết.”

Nói xong, Tiêu Thị tập tễnh đi về trong thôn, bà ta phải về nhà nói tin tức này cho mọi người.

Mà trong sân, đợi sau khi Tiêu Thị đi, Yên Yên với đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Tại Ngôn: “Cố thúc, vừa rồi nhị nãi nãi ngã là do thúc làm sao?”

Yên Yên nói xong thì cười giảo hoạt: “Ta nhìn thấy hết rồi.”

Trong ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn của Bình Bình lúc này cũng mang theo ý cười, rõ ràng đối với chuyện Cố Tại Ngôn dạy dỗ Tiêu Thị, cậu bé cũng rất hài lòng.

Cố Tại Ngôn nghe vậy cũng có hơi ngạc nhiên, hắn ra tay giấu rất kỹ, tiểu nha đầu này vậy mà cũng phát hiện?

Cố Tại Ngôn chỉ coi như bị Yên Yên phát hiện là ngoài ý muốn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Ừm.”

Ác phụ đó bắt nạt hai đứa trẻ, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.