Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 155




CHƯƠNG 155

Trên thực tế, khóe môi của Cố Tại Ngôn quả thật cũng nhếch lên hiện ra độ cong không dễ để người khác phát giác.

“Ha, ta hôm nay ngược lại mở rộng tầm mắt rồi, lại có người không biết xấu hổ ở nhà nuôi nam nhân lạ, có điều nói ra thì, tên này trông cũng xấu hổ, thật sự là xứng đôi.” Góa phụ Lê chế giễu.

Lưu Ly này cắt đứt tài lộc của bà ta, bà ta không sợ Lưu Ly.

Mỉa mai xong, góa phụ Lê lại nhìn sang Cố Tại Ngôn, chậc chậc mấy tiếng: “Loại nữ nhân sinh hai đứa con hoang như Lưu Ly nam nhân cũng nhìn trúng, ngươi cũng không sợ cô ta cắm cho ngươi mấy cái sừng…”

“Bốp—”

Lời của góa phụ Lê còn chưa nói hết, mọi người chỉ thấy một bóng người xẹt qua, sau đó là tiếng tát.

Mọi người nheo mắt nhìn, lại thấy Lưu Ly đã ở trước mặt góa phụ Lê, mà vừa rồi là Lưu Ly đánh góa phụ Lê.

Lúc này, Lưu Ly dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn góa phụ Lê, vẻ mặt cực kỳ tức giận: “Lời vừa rồi, có giỏi bà nói lại lần nữa?”

Nói cô, cô còn có thể nhịn.

Nhưng nói con của cô, cô không nhịn được.

Tuy Bình Bình và Yên Yên không phải là cô tự sinh ra, nhưng chung sống lâu như vậy, cô cũng thật sự coi hai đứa trẻ là con của mình, chứ không phải là lòng trách nhiệm như lúc đầu.

Cho nên bất luận như thế nào, cô không cho phép hai đứa trẻ bị mắng.

Mà ánh mắt lúc này của Lưu Ly khi nhìn góa phụ Lê, có một loại ý tứ góa phụ Lê dám nói một lần, cô sẽ tiếp tục đánh.

Góa phụ Lê bị khí thế của Lưu Ly dọa, nhất thời có hơi rén, không dám nói lần nữa.

Nhưng cảm giác đau rát trên mặt, cả sự mất mặt khi bà ta bị ăn một cái ở trước mặt mọi người, khiến sắc mặt của góa phụ Lê thay đổi.

Cuối cùng góa phụ Lê dứt khoát một không làm hai không ngừng, trực tiếp ngồi phịch ở trên đất kêu than: “Ôi trời đất ơi, ta không sống nữa, đời thói kiểu gì vậy, bắt nạt một góa phụ như ta? Ta sống từng tuổi này, lại bị một tiểu bối đánh, ta không sống nữa…”

“Hu hu— Ông nó ơi, ông đi sớm quá, để lại ta lẻ loi một mình bị người ta bắt nạt, không có thiên lý mà…”

Góa phụ Lê ngoạc mồm than khóc, bộ dạng cực kỳ thê thảm.

Tuy có người nhìn góa phụ Lê với ánh mắt đồng cảm, nhưng cuối cùng không dám nói gì.

Ngược lại Hạ Trương Thị không hề kiêng kỵ, mở miệng mỉa mai: “Thật sự là sống càng lâu càng biết được nhiều, không ngờ một tiểu bối vậy mà dám ngang nhiên đánh trưởng bối, phong tục của thôn Đại Vĩ này… chậc chậc…”

Hạ Trương Thị tặc lưỡi xong, còn không đợi bà ta tiếp tục thì nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lưu Ly: “Sao hả, bà cũng muốn ăn đòn?”

Nói xong, mười ngón tay của Cố Tại Ngôn đan vào nhau, xoay khớp, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.

Hạ Trương Thị liếc nhìn gương mặt sưng vù của góa phụ Lê, lập tức im miệng.

Tuy Lưu Ly chỉ quan tâm Bình Bình Yên Yên bị mắng la đồ ăn hoang, trực tiếp đi đòi lại công bằng cho bọn trẻ, nhưng lại không nhìn thấy bị tổn thương trong mắt của hai đứa trẻ.