Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 128




CHƯƠNG 128

Lưu Ly tranh thủ lúc rảnh rỗi mới đi vào phòng, vừa hay nhìn thấy Bình Bình đang nghiêm Túc đọc thiên tự văn với Cố Tại Ngôn, mà Yên Yên thì ngoan ngoãn ngồi ở một bên chơi với ngón tay của mình.

“Mẹ ơi.” Yên Yên nhìn thấy mẹ mình bước vào, cô bé vui vẻ chạy về phía Lưu Ly.

Ở phía bên này, Cố Tại Ngôn và Bình Bình cũng nhìn Lưu Ly, động tác vô cùng nhất trí, làm Lưu Ly hoảng hốt vô cùng.

Nhìn như thế này, cô mới phát hiện mắt Bình Bình và Cố Tại Ngôn có mấy phần giống nhau, ngay cả ánh mắt cũng không hề khác biệt.

Chỉ là rõ ràng Cố Tại Ngôn bị thương là một mỹ nam tử, mà Bình Bình lại gầy gò nhỏ bé…

“Cốc.” Lưu Ly gõ vào đầu mình.

Nghĩ cái gì thế, hai người hoàn toàn không có liên quan gì với nhau sao lại có thể bị cô liên tưởng với nhau, xem ra là cô bận đến hồ đồ rồi.

“Mẹ?” Bình Bình nhà mình thấy mẹ tự đánh vào đầu mình, không khỏi ném ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lưu Ly.

“À, mẹ không sao đâu.” Lưu Ly có chút xấu hổ, sau đó lại nói với hai đứa bé: “Một lát nữa mẹ phải nấu cơm tối rồi, bọn con có muốn ăn cái gì không?”

“Mẹ làm cái gì thì chúng con ăn cái đó.” Bình Bình nói, cảm thấy mẹ mình làm món nào cũng ngon, cho nên cậu không kén chọn.

So với Bình Bình, rõ ràng là Yên Yên hứng thú hơn với việc ăn uống, vừa nghe thấy ăn, đôi mắt liền sáng lấp lánh.

“Mẹ ơi, con muốn ăn bánh trứng rán cuộn.” Yên Yên nói xong, miệng còn nuốt nước bọt.

Bánh trứng rán cuộn thật sự rất ngon, thơm ngào ngạt.

Lưu Ly nhìn bộ dạng quỷ ham ăn của Yên Yên, trong mắt tràn đầy ý cười, cưng chiều sờ lên đầu Yên Yên: “Được rồi, vậy mẹ nấu trứng rán cuộn và canh nấm nha.”

Cố Tại Ngôn ở trên giường nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng của Lưu Ly, trong mắt là vẻ bối rối.

Ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều như thế, hắn chưa từng nhìn thấy.

Ở kinh thành, hắn thấy tất cả các phụ nhân khi đối đãi với con mình, ánh mắt chưa từng trong sáng như cô thôn nữ trước mặt.

Tính cách bọn họ đều nóng vội, tranh quyền đoạt lợi, trở thành một món đồ chơi cho quyền lợi.

Đã từng thấy rất nhiều nữ nhân như thế, hắn lại sinh ra tâm lý trốn tránh nữ nhân, thậm chí còn chán ghét vô cùng.

Nhưng nữ nhân xấu xí ở thôn này chưa bao giờ khiến hắn có cảm giác chán ghét.

Chỉ vì cảm giác này, Cố Tại Ngôn bỗng nhiên xúc động có suy nghĩ muốn ở lại đây thêm một thời gian.

“Ngươi thì sao, có muốn ăn gì không?” Đúng lúc này, Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn rồi hỏi.

Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, lúc đầu muốn nói là gì cũng được, nhưng lời nói nói ra lại là: “Bánh trứng rán cuộn.”

Cái món bánh trứng rán cuộn, hắn còn chưa ăn thử, nhìn bộ dáng của Yên Yên, chắc là ăn ngon lắm.

Trước kia không có vị giác, hắn chưa từng chờ mong đối với chuyện ăn uống, nhưng ngày hôm nay hắn chợt sinh ra loại cảm giác mong chờ.

Lưu Ly gật gật đầu, cô không ra ngoài ngay lập tức mà là nói với hai đứa bé: “Các con ra ngoài chơi trước đi, mẹ muốn nói chuyện với Cố thúc thúc một chút.”