Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 123




CHƯƠNG 123

Đơn thuốc mà cô mới kê không hề rẻ.

Nói xong, Lưu Ly liền đi ra ngoài.

“Lưu nương tử, xin chờ một chút.”

“Trần nhị muội, tại sao bà lại không nhận nấm tán trắng nhà chúng tôi?”

Lúc Lưu Ly về đến nhà đã là ba bốn giờ chiều, còn chưa bước xuống xe bò thì đã truyền đến giọng nói bén nhọn của Tiêu thị, là nhị thẩm của cô.

Nhìn qua hàng rào, quả nhiên nhìn thấy nhị thẩm đang khóc lóc om sòm, nhìn một đống sọt bên cạnh Tiêu thị, Lưu Ly liền biết có chuyện gì xảy ra.

Hôm qua Lưu Đại Phú đã trốn đi mà không để lại chữ kí trong giấy miễn trách nhiệm, cũng không chịu nhận biết nấm.

Nhớ ra chắc đã nghe nói chuyện sau này, cho nên nhà tổ Lưu gia mới phái Tiêu thị là người cuối cùng đến đại diện, muốn đi theo thôn dân bán lấy tiền.

Sau khi nghỉ thông suốt, Lưu Ly liền đi xuống xe bò.

Lúc này, truyền đến giọng nói của Trương Trần Thị: “Hôm qua mọi người đều đã đóng dấu tay rồi, nhà các người lại không cho dấu tay, cũng không học cách nhận biết nấm tán trắng, tôi nhận nấm tán trắng của các người, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Tiêu thị nghe xong lời nói này của Trương Trần Thị, lập tức không làm nữa.

“Hay lắm, Trương Trần Thị, bà còn cầm lông gà làm lệnh tiễn có đúng không?” Tiêu thị bực bội chống nạnh: “Bà đừng có quên Ly họ Lưu, nó không phải là họ Trương, không đến lượt người ngoài bắt nạt người nhà của nó đâu.”

Nói xong, Tiêu thị nhìn về phía thôn dân khác, cứ khóc la ôm sòm: “Mọi người nhìn đi, mọi người phân xử cho ta đi. Rõ ràng vụ làm ăn này là do cháu gái của ta làm, chẳng qua là mời Trần nhị muội hỗ trợ coi chừng, thế mà Trần nhị muội còn muốn vượt mặt cháu gái ta mà bắt nạt người nhà của nó, chuyện này đúng là không công bằng mà.”

Bởi vì Lưu Ly đang đứng ở phía sau, sự chú ý của mọi người đều đặt ở phía trước, cho nên không có ai chú ý đến Lưu Ly đã về.

Nghe xong lời này của Tiêu thị, bọn họ cảm thấy có đạo lý, không khỏi nói với Trương Trần Thị.

“Đại Tú gia à, chuyện này là bà làm không đúng rồi, dù sao thì Tiêu Bích Huệ cũng là thím của Ly, bà không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật chứ.”

“Đúng vậy, Ly tin tưởng bà nên mới để bà trông coi, bà cũng không thể làm khó làm dễ người nhà nàng ấy. Nếu không, e là bà sẽ đánh mất công việc dễ dàng như thế.”

“Nhị muội à, bà cũng nên nhường một bước đi, tính tình đừng ngang ngược như thế, mấy thứ này đâu có khác gì nhau, nhận của ai cũng là nhận mà.”

Đám người ta một câu ngươi một câu, tất cả đều khuyên Trương Trần Thị nhượng bộ.

Trương Đại Lang tức đến mặt đỏ lên, nhưng hắn không phải là người mồm mép, căn bản không biết lúc này nên nói cái gì.

Chỉ là đối diện với mấy người này, Trương Trần Thị vẫn không xuống nước.

Như Tiêu thị đã nói, bà là người Ly mời đến để hỗ trợ, cho nên bà cần phải cẩn thận hơn, không có được sự đồng ý của Ly, bà không thể tự mình làm chủ.