Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 116




CHƯƠNG 116

Xem ra, trước tiên cần phải làm nhà cái đã.

“Nhị Lang, về chuyện lợp nhà, chúng ta phải tìm người như thế nào đây?” Lưu Ly hỏi Trương Nhị Lang đang đánh xe ở phía trước.

“Ly tỷ muốn lợp nhà ngay lập tức à?” Đương nhiên Trương Nhị Lang biết Lưu Ly muốn xây phòng.

“Ừm, ta muốn xây phòng cho kiên cố.”

Xây căn phòng này, cô đã có thể trồng nấm, cũng có thể xây tác phường, cô và con cái cũng không cần phải ngủ ra đất.

Vừa nghĩ như thế, quyết tâm muốn xây nhà của Lưu Ly lại càng mãnh liệt hơn.

“Tay nghề lợp nhà của lão Trần ở Trần gia thôn là tốt nhất ở đây, phẩm chất cũng tốt. Ly tỷ có muốn đi gặp không?” Trương Nhị Lang dừng xe lại rồi hỏi.

Lưu Ly suy nghĩ, Trần gia thôn ở kế bên thôn Đại Vĩ, cách không xa, thế là liền gật đầu.

Không bao lâu sau, xe bò của Trương Nhị Lang liền đến Trần gia thôn.

Trần gia thôn không lớn bằng thôn Đại Vĩ, nhưng vừa mới vào đến thôn, cũng khiến người cảm thấy không khí ở Trần gia thôn rất trong lành.

Cách cửa thôn không xa có một cây nhãn to trăm năm, dưới gốc cây nhãn có vài lão nhân tóc trắng đang tán gẫu, cách đó không xa có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, khung cảnh hài hòa tĩnh lặng.

Xe bò bọn Lưu Ly vừa mới xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mấy ông cụ và bọn trẻ.

Có một đứa trẻ gan dạ chạy tới, cẩn thận nhìn thoáng qua Lưu Ly, lúc này mới hỏi Trương Nhị Lang: “Hai người tìm ai?”

Lưu Ly chú ý tới thái độ của đứa bé đó, cô không khỏi sờ lên vết sẹo trên mặt mình.

Khoảng thời gian này cô bận rộn đủ thứ, cũng đã quên mất trên mặt còn có một vết sẹo đáng sợ, cũng quên mất bộ dạng này của mình sẽ dọa trẻ con khóc.

Xem ra sau khi giải quyết xong chuyện này, cô phải nhanh chóng chế ra thuốc trị sẹo.

“Lão Trần có ở nhà không?” Trương Nhị Lang không chú ý nhiều cho lắm, chỉ cười hì hì rồi hỏi.

“Thôn chúng tôi đều họ Trần, có rất nhiều lão Trần, thúc muốn tìm lão Trần nào?” Đứa bé non nớt trả lời.

“Chính là người biết lợp nhà đó.” Trương Nhị Lang nói.

“Biết biết, nhưng mà bây giờ ông ấy đang ở nhà của Đại Tráng ca, mẹ của Đại Tráng ca đang bị bệnh.” Đứa bé nhíu mày.

Trương Nhị Lang nghe xong thì nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly lấy hai đồng tiền ra đưa cho đứa bé, cô cố gắng để biểu cảm của mình trở nên dịu dàng hơn: “Cháu dẫn chúng ta đi tìm lão Trần lợp nhà, tiền này là cho cháu.”

Đám trẻ ở cách đó không xa nghe thấy dẫn đường là có tiền, mặt đứa nào cũng ghen tị.

Nhưng mà hiển nhiên bọn nó sợ Lưu Ly.

Mà đứa bé gan dạ ấy nghe có tiền thì liền cầm lấy, cộng thêm biểu cảm trên mặt Lưu Ly rất dịu dàng, bỗng nhiên cảm thấy Lưu Ly không còn đáng sợ nữa.

“Đi, để tôi dẫn hai người đến nhà Đại Tráng ca.”

Sau đó, đứa bé ấy liền lên lên xe bò của Trương Nhị Lang, ngồi bên cạnh chỉ đường. Trên đường đi, bọn họ mới biết đứa bé này tên là Hổ Tử.

Vóc dáng khỏe mạnh kháu khỉnh, đặt cái tên này rất chính xác.