Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 109




CHƯƠNG 109

Trương Nhị Cẩu còn chưa nhận ra là ai đang hỏi chuyện, vênh váo tự đắc trả lời luôn, lại không chú ý đến người dân xung quanh đều đã dạt sang hai bên.

“Trương Nhị Cẩu!” Trương Cao Ân tức giận mắng to một tiếng: “Bản lĩnh của mày lớn thật, chuyện cướp đoạt cũng có thể làm ra được, còn có chuyện gì mày không làm được không?”

Người trước đó hỏi đúng là Trương Cao Ân, sau khi Trương Cao Ân ăn cơm trưa xong thì định dẫn Lưu Ly đi xem khu ruộng hoang kia trong thôn.

Tuy rằng Lưu Ly đã đồng ý mua, nhưng ông vẫn cảm thấy nên để Lưu Ly tự mình đến xem thì tốt hơn, dù sao mua ruộng cũng là chuyện lớn, không thể cứ mơ hồ được.

Nhưng Trương Cao Ân chẳng thể nào ngờ được, khi mình đến lại nhìn thấy một màn khôi hài như vậy.

Tuy rằng Trương Nhị Cẩu là một tên đần độn, nhưng vì có quan hệ họ hàng với Trương Cao Ân, Trương Cao Ân lại là trưởng thôn, nên trong lòng Trương Nhị Cẩu rất sợ hãi Trương Cao Ân, cũng chính vì vậy, bình thường Trương Nhị Cẩu không dám làm càn trong thôn, đa phần đều dừng lại đúng lúc.

Bởi vậy bị Trương Cao Ân quát, Trương Nhị Cẩu theo bản năng cứng đờ lưng, có hơi ngượng ngùng quay đầu lại nhìn về phía Trương Cao Ân: “Thúc, thúc thúc…”

Trương Cao Ân trừng mắt với Trương Nhị Cẩu: “Lời vừa rồi của mày, nói lại cho ta nghe lần nữa!”

Trương Nhị Cẩu có hơi lúng túng, lại vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cãi lại: “Thúc thúc, hôm nay mọi người bọn cháu muốn làm rõ ràng mọi chuyện, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm chứ?”

“Ha —” Trương Cao Ân tức đến bật cười, cũng không đáp lại Trương Nhị Cẩu ngay, mà nhìn về phía những người khác. “Mấy người các ngươi cũng đều nghĩ như vậy sao?”

Cả đám thôn dân đều cúi đầu, không dám nhìn Trương Cao Ân, nhưng nhìn dáng vẻ kia, họ đúng là nghĩ như vậy.

Tuy rằng lời Lưu Ly nói đã dọa bọn họ sợ hãi, khiến cho họ tạm thời không có tâm tình muốn tìm việc, nhưng trong lòng cũng không nghĩ rằng sẽ bỏ qua chuyện hôm nay.

Dù sao thì ai cũng không muốn bản thân phải làm việc vô ích, hơn nữa tiền thì ai lại không muốn chứ?

Tuy rằng đúng là không phải Lưu Ly bảo bọn họ đi lên núi, nhưng ai có thể nói chuyện này không hề liên quan gì tới Lưu Ly chứ?

Nhìn tất cả mọi người đều như vậy, cuối cùng Trương Cao Ân bị làm cho tức đến bật cười.

“Được, tốt lắm!”

Trương Cao Ân nhìn mọi người, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Vốn là Lưu Ly đến nói với ta, muốn dạy mọi người cách làm nấm tán trắng, dạy mọi người cách tìm tán trắng và quả thông, giúp mọi nhà thu được nhiều tiền hơn, ta còn sợ mọi người vì tiền tài mà không màng nguy hiểm đi vào núi sâu, vì vậy mới không đồng ý…”

Khi Trương Cao Ân nói ra những lời này, các thôn dân có người khiếp sợ, có người ngạc nhiên.

Thì ra, nấm tán trắng và quả thông chẳng ai thèm chỉ có thể dùng làm củi đốt thực sự có thể bán lấy tiền sao?

Trương Cao Ân liếc mắt về phía mọi người, nhìn phản ứng của mọi người, trên mặt chỉ có chút ảm đạm: “Nhưng hôm nay mọi người làm loạn một hồi, ta cũng coi như hiểu rõ rồi, đám các người không phân biệt đúng sai, thật không xứng với tấm lòng của Lưu Ly, việc này, coi như chưa từng xảy ra, ta cũng đỡ phải lo lắng về chuyện này.”

Nói xong, Trương Cao Ân nhìn về phía Lưu Ly: “Lưu Ly, ta cũng không phải một lão già hồ đồ, cháu có lòng muốn giúp đỡ mọi người là chuyện tốt, nhưng ý tốt cũng không phải để giúp những người không phân biệt đúng sai này.”