Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 17: 17: Về Nước





Cái tên Lưu Ly vang lên như đánh vào tâm trí Đào Yến Trúc.

Cái tên này sớm đã trở thành một góc tối mà cả đời này bà ta đều không dám nhắc tới nữa.

Mười mấy năm rồi, Đào Yến Trúc tưởng mình có thể quên đi chuyện năm xưa, không ngờ hôm nay chỉ một câu nhắc đến đã khiến bà ta có cảm giác hoảng loạn.

Trong một khoảnh khắc, Đào Yến Trúc như đã nhìn thấy lại ánh mắt của Lưu Ly lúc đó.

Bà ta không kiềm chế được mà run rẩy, đánh một bạt tai vào mặt Song Nhĩ Khang.
“Mày còn dám nhắc đến? Nếu không phải là tao thì mày có thể có cuộc sống như ngày hôm nay sao? Bây giờ mày còn dám đem chuyện đó ra uy hiếp tao? Đồ bất hiếu!”
Song Nhĩ Khang bị một cái tát, lại ngửa mặt cười ngạo nghễ.

Trong ánh mắt toàn bộ đều là gian xảo tính kế người.
“Bà nếu như không giúp tôi, tôi sẽ đem toàn bộ chuyện năm xưa nói với Song Hải.

Để xem đến lúc đó bà có còn như bây giờ hay không.”
Đào Yến Trúc cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là ác giả ác báo.

Năm xưa dùng mọi thủ đoạn để bước chân vào Song gia, bây giờ lại bị chính đứa con của mình uy hiếp.

Oan nghiệt! Đúng là oan nghiệt mà!
Bà ta không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Một kế hoạch muốn gi3t chết Regina cứ thế được hình thành.


Mà lúc này, tại khách sạn cao cấp Lãng Phù, Regina ngồi ở tầng thượng cao nhất đưa mắt ngắm nhìn thành phố hoa lệ bên dưới.

Bên cạnh là một dàn vệ sĩ, rất phô trương.

Người trong giới chỉ biết tới cái tên Regina, không hề biết Regina lại là một cô gái.

Mái tóc dài óng ả, thân hình mảnh khảnh, làn da trắng mượt, ngũ quan xinh đẹp.

Nào có giống một người lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn đâu chứ.

Một nam thanh niên bước vào, độ tuổi tầm hai mươi mấy, là trợ lí Tiểu Phỉ đắc lực bên cạnh Regina.

Vệ sĩ rót một ly vang đỏ, cung kính đưa tận tay Regina.

Regina nâng ly rượu trong tay, lắc lư vài vòng.

“Sao rồi?”
“Đều đã xử lý xong hết rồi.

Rất xin lỗi, đã làm ảnh hưởng nhã hứng của tiên sinh rồi.”
Hôm nay, sau khi tin tức Regina đã đáp chuyến bay về nước, có không ít những con chuột nhắt ngu si lẻn đến muốn lấy mạng cô ấy.

Nhưng thật đáng tiếc, cái gọi là người cao một thước ta cao một trượng.

Regina không ngu ngốc đến mức không đoán được những ý đồ này của bọn người đó.

Có trách, cũng chỉ trách bọn họ quá tự tin vào bản lĩnh của mình rồi.

Regina lăn lộn trong giới, chưa tới hai năm đã nổi tiếng khắp nơi.

Bọn họ tưởng rằng danh tiếng này của cô ấy chỉ là để cho có chắc!
“Phía bên Song Thị có động tĩnh gì không?”
Tiểu Phỉ lau vết máu còn dính lại của đám chuột nhắt đó, vứt khăn qua một bên cho vệ sĩ rồi rút trong túi áo ra một tập giấy nhỏ.

“Song Thị nhận được tin tức hợp tác, không lâu sau đã phản hồi lại.

Song Hải hẹn chúng ta ngày mai lúc chín giờ sáng gặp mặt ở Nhà hàng Đông Huyền để bàn chi tiết.”
Regina hớp một ngụm rượu, khẽ ngân nga vài câu hát.

Song Hải đúng là rất biết giữ lấy thời cơ.

Nhà hàng Đông Huyền à? Ra tay hào phóng đấy! Nhưng nhất định có người sẽ cảm thấy không vui đâu.
“Còn chuyện gì khác không? Ví dụ như mẹ con Đào Yến Trúc không có động tĩnh gì à?”
Tiểu Phỉ giật mình, quả nhiên không có chuyện gì che được mắt của Regina.


Cậu ta cũng là vừa mới biết bên phía Đào Yến Trúc có động tĩnh, còn chư kịp báo thì Regina đã đoán ra được rồi.

Đoạn thời gian làm việc bên cạnh cô, cậu ta cũng phần nào hiểu được năng lực của con người này.

Thông minh đến đáng sợ, rõ ràng đang cười nhưng uy áp còn lớn hơn lúc không cười.

“Tiên sinh, quả nhiên không chuyện gì giấu được cô.

Phía bên Đào Yến Trúc quả thật đã có chút động tĩnh.

Bọn họ muốn lên kế hoạch ám sát cô.”
Lời nói ra khiến Regina ôm bụng phá ra cười.

Ám sát? Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn suy nghĩ ngu ngốc như vậy.

Đào Yến Trúc ơi là Đào Yến Trúc, quả nhiên bà vẫn không có thay đổi chút gì, vẫn ngu ngốc tự phụ như vậy.

Bà ta là tưởng rằng thế giới đều nằm trong sự thao túng cả bà ta, đúng là ảo tưởng!
Tiểu Phỉ biết Regina thân thủ lợi hại, nhưng vẫn không nhịn được muốn khuyên cô một câu: “Tiên sinh, địch trong tối ta ngoài sáng.

Tôi còn chưa tra rõ cụ thể bọn họ là muốn làm thế nào.

Vẫn là đợi một ngày khác gặp mặt, đợi chúng ta sắp xếp kĩ lưỡng có được không?”
Regina cười, đứng dậy đặt tay lên vai Tiểu Phỉ.
“Tiểu Phỉ, tôi đã nói với cậu rồi.

Nếu cứ né tránh, người khác lại nghĩ mình không có năng lực.

Chút mưu nhỏ đó của Đào Yến Trúc, lẽ nào tôi lại không ứng phó nổi?”
“Nhưng mà…”
Tiểu Phỉ muốn ngăn cản cô ấy nhưng lại không có cách nào phản bác lại lời mà Regina nói.


Né tránh sẽ khiến người khác lấn tới.

Cậu ta trước khi được Regina bồi dưỡng, cũng chỉ là một tên lừa gạt trên phố, dùng chút mưu mẹo nhỏ để kiếm sống.

Mỗi ngày vất vả nhưng khi gặp những tên côn đồ lớn hơn thì chỉ biết nhẫn nhịn.

Cuối cùng kết quả vẫn là bị người ta đạp dưới chân, thê thảm vô cùng.

Nếu không phải Regina nhặt cậu ta về thì cái mạng này sớm đã bỏ đi rồi.

Hai năm nay Tiểu Phỉ dốc lòng muốn báo đáp Regina, trong lòng cậu ta Regina không chỉ đơn giản là ân nhân nữa mà là người cứu rỗi, người mà cậu ta tôn sùng cả đời.

Vì vậy, Regina đã quyết định chuyện gì thì cậu ta tuyệt đối sẽ không trái lời, nhất nhất làm theo.

“Vậy được, Tiểu Phỉ nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh.”
Regina cười, quay người nhìn ra thành phố hoa lệ.

Bắc Đại đúng là lúc nào cũng đẹp đẽ như vậy, đẹp đến mức khiến người khác không nhịn được mà tham vọng.

Vị trí cao thì chỉ có người có năng lực mới ngồi vào được.

“Tiểu Phỉ, cậu có tin hay không? Chưa tới nửa năm, tôi nhất định sẽ thâu tóm được Bắc Đại.

Những cục đá nhỏ như Đào Yến Trúc, căn bản không xứng để vào mắt.”.