Vô Minh ra khỏi thành tìm một chỗ vắng tập bắn, mặc dù hắn chưa bao giờ bắn cung nhưng không có nghĩa là hắn chưa từng xem qua người khác bắn.
Hắn khởi đầu với khoảng cách 100 mét nhưng với khoảng cách ngắn như thế mũi tên chỉ đi theo một đường thẳng.
Tại vì cây cung này quá nặng và mạnh, áp lực từ trọng lực và gió hầu như không ảnh hưởng tới mũi tên.
Hắn lui ra xa khoảng cách khoảng 500m, sau khi bắn vài mũi tên hắn đã có thể cảm nhận được độ khó khi để mũi tên cắm vào mục tiêu.
Vô Minh đặt hai bao tên xuống đất, gỡ từng mũi tên từ bên trong ra đặt lên cung, giương cung và bắn.
Mọi chuyện không thật sự khó khăn cho lắm, hắn không cần phải luyện tập cho mình thành thiện xạ, hay luyện tập cưỡi ngựa bắn cung gì cả, sự thật là chỉ cần một mũi tên trúng đích là quá đủ.
Mục đích bây giờ chỉ là làm quen với vũ khí mới này mà thôi.
Sau hai giờ luyện tập hắn cảm thấy cũng đủ rồi vì thế hắn vác cung sau lưng trở về thành, bỏ lại một cây cái cắm tràn đầy mũi tên.
Bây giờ trời đã bắt đầu ngã về chiều vì thế hắn cũng đi tìm một nhà trọ để ngã lưng tối nay.
Sau một lúc tìm kiếm hắn cũng thuê được một phòng trọ.
Nhà trọ ở tòa thành này tốt hơn Bạch Quân Thành kia nhiều, bên trong có niệm và chăn khá là đầy đủ.
Hắn ra khỏi tửu quán và đi về hướng đông của tòa thành để xem một chút tình hình thế nào đã.
Vô Minh tốn khoảng nửa giờ và vài lần hỏi thăm thì hắn đã tìm được Lưu gia phủ.
Vô Minh đang ngồi ở một quán trà bình dân nhỏ đối diện phủ của Lưu gia, và thưởng thức một chút trà bánh.
Hắn không ở một mình ở trong quán mà cũng có vài bàn có người, và có vẻ như một bàn trong số đó đang bàn tán một việc khá thú vị.
"Ngươi có biết Trần Gia Trang không? Hôm qua nghe có người nói nguyên thôn của bọn họ đã bị tàn sát gà chó không tha."
"Lại một thôn làng nữa bị đồ sát à? Đây đã là thôn thứ hai trong tháng này rồi đấy."
"Ừ, Lưu gia gần đây không biết kiên kị bất cứ ai cả, bọn họ cứ giết những ai không chịu bán đất của họ với giá rẻ."
"Không lẽ phủ thành chủ chỉ biết đứng nhìn không chịu làm gì sao?"
"Nói cho ngươi không biết, Lưu gia và phủ thành chủ có quan hệ với nhau, gần đây có người nói bọn họ đang chuẩn bị kết thông gia đây."
"Hèn gì bọn họ chỉ nhấm mắt làm ngơ, chỉ khổ cho dân chúng chúng ta."
Vô Minh nghe cuộc đối thoại mỉm cười nhấm nháp một miếng trà, sau khi nghe cuộc đối thoại bây giờ hắn lại nghĩ: "Hay là mình giết toàn bộ nhà họ Lưu nhỉ? Không có gì đảm bảo tên Lưu Chính Thuần đó là người chủ mưu cả, có thể là gia chủ cũng nên?"
Nhưng mọi chuyện sẽ phức tạp hơn rất nhiều nếu hắn giết một tập thể như thế, nói khó khăn thì hơi miễn cưỡng, chỉ là có quá nhiều mục tiêu trong một phạm vi rộng, hắn không thể kiểm soát toàn bộ được.
Giòi bọ quá nhiều đạp cũng mỏi chân.
Trong trường hợp này thì có vài cách để thực hiện.
Cách đầu tiên đỡ tốn thời gian nhất là, hắn sẽ đột nhập vào ban đêm, giết lần lượt từ vòng bên ngoài tới vòng bên trong.
Cách thứ hai thì khá tốn thời gian đó là, giết từng người từng người một cho đến khi giết được toàn bộ bọn họ.
Cũng có phương án hạ độc vào trong nước nhưng có vẻ như là không khả thi cho lắm, thứ nhất là không có độc dược, thứ hai là Lưu gia sử dụng nguồn nước chung của tòa thành.
Vô Minh ra khỏi quán trở về phòng trọ vừa đi vừa nghĩ, nếu như lựa chọn giết toàn bộ người trong Lưu phủ thì sẽ có khá nhiều người chết vô tội.
Vì nếu chọn như thế hắn sẽ phải giết toàn bộ người hầu, hắn cũng có thể đột nhập vào trong phủ và giết những người cần giết, nhưng mấu chốt là ngoài Lưu Chính Thuần ra hắn không biết nhà đó gồm những ai nữa.
Hắn gãi gãi đầu, có vẻ như hắn đang tự làm khó mình rồi, hắn không suy nghĩ nữa thì thầm: "Trước tiên giết tên đó đã rồi tính sao."
Vô Minh trở về căn phòng của mình tại tửu quán, bây giờ trời đã chuyển tối, bên ngoài dòng người bắt đầu ít dần.
Cũng phải, ở thời đại này buổi tối hầu như ngoài đường chẳng có ai cả.
Đâu phải như ở trái đất, trời vừa sập tối là đua nhau xuống phố, thật là cách biệt một trời một vực.
Hắn cũng chẳng có việc gì làm cả, với lượng linh khí ở đây thì tu luyện cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Với lại hắn đã ở giai đoạn cuối của Khai Mạch cảnh, việc còn lại là tìm kiếm phương pháp để đột phá mà thôi.
Mặc dù hắn có vài giả thuyết khác nhau về cảnh giới, nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội được thử.
Có lẽ hắn sẽ giành thời gian rãnh rỗi sắp tới kiểm chứng những suy nghĩ của mình.
Vô Minh nằm yên lặng và ngủ thiếp đi.
...
Sáng hôm sau, hắn lại tới tửu lâu gần kỹ viện Thúy Hương Lâu, lên lầu hai gọi vài món ăn sáng và một bình trà.
Khi ăn được một lúc thì hắn thấy một xe ngựa quen thuộc đi đến và tiếp cận kỹ viện.
Không ai khác đó là Lưu Chính Thuần, nhưng lần này hắn không đến một mình, có một tên hộ vệ không rõ dung mạo đi phía sau hắn đi vào kỹ viện.
Tên hộ vệ đó làm hắn có một cảm giác khá kì lạ, không phải là bất an mà là cảm giác khinh thường từ trong thâm tâm.
"Kì lạ thật, mình chưa nhìn mặc người ta mà đã khinh thường người ta, quái thật." Hắn thì thầm nhấp một ngụm trà thơm.
Hắn đang đợi vũ khí của mình làm xong vì thế lúc này hắn chỉ là bình thản thưởng thức món ăn mà thôi.
Và có vẻ cái tên lính mà hắn thả đã kể chuyện cho họ Lưu đó, vì thế hôm nay tên họ Lưu đó mới đem hộ vệ theo.
Điều hắn hiếu kì là chỉ có một tên hộ vệ thôi sao? Theo những gì hắn thấy thì chỉ có một tên.
Chắc tên đó có cảnh giới tông sư hay gì đó tương tự trong kiếm hiệp, nếu như thế thì mọi chuyện sẽ càng ngày càng vui đây.
Vô Minh cười mỉm, tính tiền ra khỏi tửu quán.
Ngày hôm nay thì cũng chẳng có gì quan trọng để làm, vì thế lúc rảnh rỗi hắn ghé vào tiệm y phục đặt may thêm một bộ dự phòng.
Như đã nói, hắn bị ám ảnh bởi y phục rất nặng rồi, có khi là thành tâm ma rồi cũng nên.
Lúc đi trên đường hắn cũng bắt gặp một tiệm bán mặt nạ, hắn dừng chân lại nhìn tới nhìn lui lựa chọn cái nào ngầu nhất và mua.
Hắn chọn được một mặt nạ quỷ khá là ngầu, đeo vào và đi giết người thì khỏi phải chê.
Ps: Câu chương:))