Vô Minh đang nằm chấp tay và đang rơi tự do như diều gảy cánh.
Hắn không biết mình đã trong tình trạng này bao lâu rồi, chắc là khoảng được vài ngày hoặc vài tuần rồi, hắn không chắc lắm.
Khi ở trong bóng tối thế này khái niệm về thời gian đã không còn chính xác nữa rồi.
Và một điều may mắn nữa là, từ lúc nhảy xuống tới bây giờ hắn chỉ rơi trúng một mỏm đá.
Cảm giác chết vì rơi ở tốc độ tối đa thế này thì không hẳn là đau lắm, chỉ cảm giác cơ thể bị va đập một cái và sau đó là không còn cảm thấy gì nữa cả.
Vì đang trong tình trạng thế này nên hắn cũng chẳng làm được gì, vài món đồ của hắn đã mất trong lần va chạm trước.
Không phải vài, mà là tất cả, con dao và ống trúc đựng lá cây đã mất.
Giờ đây hắn chỉ còn cây roi và cái quần da, có thể nói là nghèo không có gì để rớt.
...
Một thời gian không xác định sau.
Khi Vô Minh đang suy nghĩ về nơi mình sắp tới, sự phấn khích là không thể tránh khỏi.
Như đã nói bây giờ hắn không thể làm gì, vì thế hắn đã giành toàn bộ thời gian tưởng tượng về những thứ trong tương lai.
Vô Minh thì thầm: "Nếu như mình gia nhập môn phái nào đó và bị vài tên nhân vật phụ gây hấn thì sao nhỉ?"
"Còn có tình huống từ hôn nữa, không biết mình có cơ hội trải nghiệm cảm giác bị từ hôn không nữa."
"Ôh còn có một tình huống nữa là: vào một ngày đẹp trời đang đi trên đường tự nhiên bị dịch chuyển đến động phủ của một tiên nữ đang tu luyện, trần như nhộng, lúc đó phải làm sao đây!!"
"Ăn xong rồi tính hay tính xong rồi ăn!"
"Ohh còn nữa, tình huống này hay xảy ra này!: đang đi trên đường gặp một tên nam nhân có nụ cười nhìn cái là biết là biến thái, đang đánh nhau với một tiên nữ khuynh quốc khuynh thành, tên nam nhân đó nói: "Cô nương đã trúng xuân dược của ta, ngoan ngoãn mà cho ta hưởng dụng đê", cô gái đó nói: "Vô sỉ" tính tự vẫn, rồi hắn lao ra anh hùng cứu mỹ nhân, rồi mỹ nhân xiu lòng lấy thân báo đáp.
Nghĩ tới tình cảnh đó, nụ cười của hắn dần dần mất đạo đức.
Thật hưng phấn làm sao.
Khi hắn đang suy tưởng miên man những tình huống máu chó trong truyện thì đột nhiên cảm giác quen thuộc đó lại đến.
Và tiếng "Bịch" phiền muộn vang lên khi xác thịt va chạm với đá với tốc độ cao.
"Chán gì đâu, lại chết nữa." Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn.
Một lúc sau.
Vô Minh cực lực bò dậy, xung quanh vẫn như thế là một màu đen không ánh sáng, chỉ khác là bây giờ hắn đang đứng trên đá.
Hắn suy nghĩ: "Mình đã tới đáy hay đây chỉ là một mỏm đá khác?"
Hắn khom người xuống, dùng hai tay chống phía trước khom thấp người xuống và di chuyển.
Hắn sẽ di chuyển bằng bốn chi, hai tay làm nhiệm vụ dò đường.
Khi bị mù cách di chuyển này sẽ nhanh và an toàn hơn mặc dù hơi khó coi, với lại nơi này chẳng có ai, chẳng có vấn đề gì về việc xấu hổ.
Nơi này đa số là sỏi đá và theo địa hình thì hắn đang xuống dốc.
Ở đây có không khí để thở thật may vì điều đó, nhưng lại chẳng có gió và bất cứ tiếng động nào.
Một nơi tối tăm và yên tĩnh.
Di chuyển bằng hai tay hai chân khá là khó chịu và rất khó để làm quen.
Vì thế hắn đi được một lúc cũng phải đứng người dậy, thật ghen tỵ với người nhện.
Vô Minh đứng dậy đi như bình thường và đôi dép của hắn đã biến mất nên hắn đang đi chân trần.
Và sau một vài bước đi hắn biết nỗi khổ của mình chưa hết, nơi này toàn đá nghĩa là có đá nhọn, mặc dù cơ thể hắn mạnh nhưng có vẻ như chưa đủ để đi chân trần ở đây.
"Đau đớn là người thầy trung thành của ta!." Vô Minh tự an ủi mình.
Ps: Chương có hơi ngắn phải không các đạo hữu? Tại hạ sẽ cố gắng viết dài một chút.