Editor: Cửu Vỹ Hồ
Cuối tuần cuộc thi violon sẽ bắt đầu tổ chức đầu vòng loại, trong căn biệt thự trống trải Nghiêm Húc vẫn đang miệt mài kéo đàn, vẫn là khúc 【 Danh sách Schindler 】, chỉ còn có thời gian một ngày nữa, hắn muốn luyện tập để ngày mai làm thật hoàn mỹ, trước mắt chỉ còn có cuộc thi này là cơ hội, hy vọng duy nhất của hắn
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Nghiêm Húc nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Ngàn Thảo: "Này, ngươi đang ở đâu, mau đến đây."
"Làm chi?"
"Có chút chuyện cần giải quyết."
"... Ân?"
"Nói tóm lại là mau đến đây đi."
Là hẹn gặp mặt sao? Nghiêm Húc lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh trang lại bề ngoài, trái tim không tự giác đập loạn nhịp. Đây là lần thứ hai Ngàn Thảo chủ động gọi điện cho hắn,cũng là lần đầu tiên hẹn hắn gặp mặt, chỉ là câu nói sau cùng của Ngàn Thảo làm hắn có chút không hiểu: "Nhớ mang theo đàn violon."
Đến địa điểm ước hẹn, Ngàn Thảo tay đang cầm một ly trà sữa uống, lúc này nàng thoạt nhìn có chút bất đồng với ngày thường lên lớp, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng có chút tùy ý.
"Không thể nào, nhanh như vậy đã đến." Ngàn Thảo kinh ngạc nhìn đồng hồ: "Gấp gáp như vậy?"
Nghiêm Húc: "..."
"Đi theo ta." Ngàn Thảo tiến lên phía trước dẫn đường, Nghiêm Húc chậm chậm đi theo sau, lúc này hắn thật kinh ngạc phát hiện, địa phương mà Ngàn Thảo dẫn hắn đến chính là sảnh âm nhạc Robert, là địa điểm mà ngày mai sẽ diễn ra trận thi đấu.
Chào hỏi Nguyễn Tây một tiếng, Ngàn Thảo đem Nghiêm Húc giới thiệu với hắn: "Đây là học sinh mà ta đã nói với ngươi, ha ha, ta chỉ là mượn vũ đài tập dượt một vũ khúc mà thôi, sẽ không chậm trễ thời gian đại gia luyện tập ~ "
Lại quay ra mắng Nghiêm Húc: "Ngươi này cái người mặt lạnh không biết cười, đây là lão sư của lão sư ngươi, còn không mau mau chào hỏi!"
Nghiêm Húc nghe lời hướng Nguyễn Tây hơi cúi thắt lưng, tư thế nhưng lại tuyệt không có chút hèn mọn mà thoạt nhìn có chút giống như chào hỏi của một thân sĩ: "Nguyễn Tây lão sư, ngài hảo."
Chỉ huy tài ba nổi danh đứng đầu cả nước, Nghiêm Húc làm sao lại không biết hắn?
Ánh mắt Nguyễn Tây dừng lại ở túi đàn trong tay Nghiêm Húc, đó chẳng phải là túi đàn mà hắn đã tự tay chọn, chẳng lẽ lần trước Ngàn Thảo chọn cầm là để cho đứa nhỏ này?
Trong đầu không khỏi nhớ tới lời nói của Thâm Tuyết lần trước khi cùng ăn cơm: "Ngàn Thảo lão sư ở trường chúng ta kỳ thực thanh danh có chút không tốt, có người nói với ta nàng chuyên môn quyến rũ học sinh, còn cùng học sinh phát sinh loại quan hệ không đứng đắn, có người còn đưa cho ra xem ảnh chụp nàng cùng học sinh hôn môi, lúc đó nhìn thấy còn cảm thấy thật mắc ói!"
Khi đó hắn tỏ vẻ không tin, Thâm Tuyết liền bỏ điện thoại di động ra lấy cho hắn xem: "Chính là bức ảnh này a! Ngươi xem, lại còn là ở văn phòng! Quả thực là bại hoại đạo đức! Lại cùng học sinh của mình làm ra loại chuyện như vậy!"
Hắn có thể nhận ra người trong bức ảnh kia chính xác là Ngàn Thảo, theo cái góc độ này nhìn thì thấy nàng cùng học sinh kia hôn rất quyến luyến, thâm tình nhưng trong ảnh chụp nam sinh kia lại không phải là Nghiêm Húc hôm nay nàng mang đến, mà là một thiếu niên tóc nhuộm màu bạch kim.
"Không nghĩ tới ngươi đối với học sinh của mình tốt như vậy." Nguyễn Tây nói.
"Bởi vì hắn đáng giá." Ngàn Thảo tùy ý hút một ngụm trà sữa
Nghiêm Húc ngồi cạnh bên nghe vậy hô hấp có chút đình trệ, thế nhưng Ngàn Thảo lại chậm rãi nói tiếp: "Hắn đáng giá, nghe âm nhạc của hắn ngươi sẽ biết."
"Hiện tại ta không cần dùng đến vũ đài, ngươi bố trí luyện tập đi." Nguyễn Tây nói đoạn tiến về phía sau hậu đài, cũng không hề có ý tứ lưu lại nghe Nghiêm Húc diễn tấu.
"Ngày mai trận đấu của ngươi sẽ diễn ra ở đây, ngươi đi lên tập luyện thử trước một chút, chuẩn bị tinh thần ngày mai đỡ khẩn trương." Ngàn Thảo quay ra nói với Nghiêm Húc
Ánh mắt Nghiêm Húc lướt qua Ngàn Thảo, dừng lại đôi chút, như có chút điều gì muốn nói, nhưng rất nhanh hắn lại hồi thần, cước bộ trầm ổn bước lên vũ đài. Dưới đài mọi người nhìn thấy Nghiêm Húc cầm đàn violon tiến lên có chút ngạc nhiên, mỗi người đều đưa ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía hắn.
Cái người chưa nhìn thấy bao giờ này là ai? Vừa rồi hắn giống như có nói chuyện qua cùng Nguyện Tây? Chẳng lẽ lại là đi cửa sau để vào trong đội? Lúc này trong mắt họ đều đã tự giác đem Nghiêm Húc trở thành một đối thủ cạnh tranh.
Nghiêm Húc hít sâu một hơi khép hờ mắt đặt dây kéo lên đàn, âm nhạc động lòng người chậm rãi vang lên, mọi người ở đây đều không hẹn mà có chung suy nghĩ: kẻ đi cửa sau lần này... có vẻ cũng có chút thực lực a...