Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Chương 44: Trả lời




Đặc điểm của mặt than là vĩnh viễn không biểu hiện ra mấy cảm xúc thường tình như hỉ nộ ái ố, mặc dù ngươi không cách nào nhìn ra là hắn vui, nhưng ít ra hắn cũng không giận.

Nhưng tình huống này thì sao, mặt than giận rồi – Lục Viên chợt thấy sao mà mờ mịt quá.

Cơm chiều xong còn tạm ổn, có Tán Bố ngồi bàn chuyện dê chuyện sữa, rồi Hoa Tử liên mồm hỏi thăm chuyện “Hậu sự” của Nhan thất, không khí trong nhà còn náo nhiệt. Đến tối về buồng chỉ còn hai người Lục Viên và Tô Hoài, không khí lập tức lạnh xuống.

Tô Hoài vẫn không nói câu nào, chỉ tuần tự đi làm những việc thường lệ như trước, bưng nước ấm cho Lục Viên ngâm chân, tiện thể xoa bóp chân cho y. Cái con người này chẳng chịu nói gì, cũng chẳng thể cứ im lặng như thế cho nên Lục Viên không chịu nổi, đành phải mở lời:

“Ừm hôm nay huynh cũng thấy chuyện nhà Vương A sao đó, Tiểu Ngũ mắc bệnh thủy đậu. Ta đã hỏi thăm một chút rồi, thôn Thạch Hà chưa từng có ai bị căn bệnh này, không chừng Tiểu Ngũ lại lây lan bệnh cho mọi người ấy. Mai huynh kê thang thuốc phòng thủy đậu sang đó cho mỗi nhà một ít hai ta cũng phải uống”

“Ừ.” – Tô Hoài đáp, chuyên tâm bóp chân.

“Nghe ta nói này, Tiểu Ngũ chỉ uống cháo lỏng, sức đề kháng sẽ yếu. Ban nãy ta bàn với Tán Bố đại ca hỗ trợ phối giống cho dê cái rồi, bao giờ dê cho sữa thì phối hợp cho oa tử uống, đảm bảo cơ thể sẽ khỏe mạnh lên rất nhiều!”

“Nhấc chân.” – Tô Hoài khẽ nói, lau chân cho Lục Viên.

“A hôm nay đến nhà Vương A sao, thật đúng là nghĩ đến mà hoảng, Vương A sao lôi kéo nói chuyện không dứt, lại còn cho ta một hộp kem bôi để ta bôi lên bụng nữa, ha ha Nhưng mà Tiểu Ngũ lớn nhanh thật ấy, mới có 3 tháng đã phổng phao thế rồi, thằng bé cứ giữ chặt ngón tay ta không buông, còn cho vào miệng gặm nữa chứ ấy, Hoài Chi, huynh tìm gì vậy?”

“Kem bôi đâu?”

“Hả, ở trên bàn kìa, mà huynh cần nó làm gì?” – Lục Viên nhăn mặt nhăn mày, sau đó thấy Tô Hoài đi đổ chậu nước, cầm hộp kem rồi đến bên y, vạch áo y ra.

“Hoài Chi ta nói huynh đừng sờ, ta tự bôi là được rồi”

“Ngồi im.”

Trong bụng có một “thứ” đang sống, vòm bụng bị giãn ra, còn có thể thấy rõ mạch máu nhạt dưới làn da, cũng vì khô hành mà có chỗ nứt nẻ. Tô Hoài vuốt một lớp kem bôi lên bụng Lục Viên, động tác nhẹ nhàng làm Lục Viên thấy ngứa, có chút cảm giác kỳ quặc.

“Này, Hoài Chi” – Lục Viên đang muốn ngăn động tác trong tay Tô Hoài lại thì đột nhiên bụng bị đỉnh một cái, đến cả Tô Hoài cũng sững sờ.

“Đau không?” – Tô Hoài lập tức nhìn Lục Viên.

Lục Viên ngẩn cả người.

Khi còn công tác trong khoa phụ sản, y đã chứng kiến rất nhiều phản ứng của các cặp vợ chồng khi đứa bé hoạt động trong bụng mẹ, kinh ngạc hoặc mừng vui đều có, vì một sinh mệnh mà vui sướng. Lúc ấy người chồng sẽ nói: Đứa bé này thật hiếu động, có người lại nói – không hổ là con ta, đôi khi chẳng biết phải nói gì mà chỉ kích động sáp tai lại nghe

Nhưng còn Tô Hoài, hắn lập tức quay sang nhìn y, như thể y là một món đồ sứ chỉ cần động vào sẽ vỡ, sau đó hắn hỏi – Đau không?

Đúng, có lẽ đứa bé này với cả hai người đều là vị khách không mời mà đến.

Nhưng, nếu chỉ riêng Tô Hoài, hắn có trăm ngàn cái lý do để bài xích vị khách không mời này, nhưng vì tiếp nhận y rồi, chỉ duy nhất một lý do đó đã nặng, nặng đến mức dễ dàng đè nén trăm ngàn lý do kia xuống

Chợt đầu Lục Viên hiện lên một câu – Yêu ai yêu cả đường đi – Tô Hoài đã biểu lộ ra rất nhiều lần, vậy mà đến giờ Lục Viên mới nhận ra.

Đôi khi, một hành động còn hơn ngàn ngôn ngàn ngữ vậy đấy.

Chỉ trong khoảng khắc Tô Hoài hỏi một câu “đau không?” kia, Lục Viên đã hiểu hết rồi.

Tâm trạng y lúc này nên hình dung thế nào nhỉ?

Một người luôn bên ngươi, vòm ngực ôm lấy ngươi, đôi tay chăm sóc ngươi, sau đó hắn nhìn ngươi, trên mặt, trong mắt, hay ngoài miệng cũng chỉ có ngươi

Cuộc đời Lục Viên, à không, phải nói là cả hai cuộc đời Lục Viên, y chưa từng được ai nâng niu trên tay như vậy.

Là một người đàn ông trưởng thành, một vai gánh vác gia đình, một vai gánh vác sự nghiệp. Kiếm tiền, hiếu kính cha mẹ, cưới vợ, nuôi con Có người phải gánh trên đôi vai quá nhiều trách nhiệm, cũng có người đi trên con đường dài một mình, một người tiến, một người lui. Người ta vẫn ví von, đàn ông là sắt thép, nhưng có ai biết đâu bên ngoài kiên cứng như thép, trái tim lại luôn mềm.

“Hoài Chi, huynh có biết bé con sáu tháng trông thế nào không?” – Lục Viên cười, bỗng đâu lòng y chợt bình thản lạ, y dịch vào một bên để Tô Hoài ngồi, tay cầm tay Tô Hoài đặt lên bụng, dẫn dắt hắn cảm nhận.

Nhăn mày mà lắc đầu, Lục Viên giác như nếu phải kể chuyện buồn cười nhất trong đời y, có lẽ chính là một màn này đây nhưng nhìn hòn thịt này sinh trưởng trên người y, ngoại trừ việc thừa nhận sinh mệnh này như một phần của mình, y còn có thể thế nào khác chứ!

Rồi rồi! Coi như y xui xẻo đi!

Tự cười giễu mình, Lục Viên tiếp tục nói: “Lúc này, bé con hình thành lông mi và mí mắt rồi, làn da thì vẫn nhăn nheo, hồng hồng, đầu cũng nhỏ, chân răng bắt đầu phát triển, ngón tay ngón chân cũng bắt đầu mọc móng. Giờ nó có thể nghe được âm thanh rồi đấy, nó luôn nằm trong bụng nghe ngóng, nếu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh hay cảm giác được có tiếng động, nó sẽ đá nhẹ một cái cho ta biết.” – Lục Viên vừa nói vừa kéo tay Tô Hoài sờ lên các vị trí đã hình thành, mà cái cục tổ tông trong bụng kia cũng như cảm nhận được những cái vuốt ve cưng nựng bên ngoài mà không ngừng đông đá một cái, tây đạp một cái.

“Hoài Chi, ta không biết phải nói với huynh thế nào, cũng không bận tâm huynh có tin hay không, nhưng trước kia Lục Viên ta cũng là một nam nhân chân chính, huynh có tưởng tượng ra được khi chính huynh lại vác cái bụng thế này thì phản ứng thế nào không?” – Lục Viên chưa nói xong đã thấy tay Tô Hoài cứng ngắc, Lục Viên lại vỗ vỗ tay hắn: “Đừng vội, rất hiếm khi ta nói những lời thế này, chờ ta nói xong đã rồi huynh muốn nói gì thì nói cục thịt này đã theo ta sáu tháng, ta cắt cũng không được, nhưng, sự thật là ta không hề muốn sinh! Sinh nhi dục nữ giúp chồng dạy con, Lục Viên ta là đàn ông, ta không làm! Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, ngoại lệ của ta là Tô Hoài.” – Lục Viên hít mạnh một hơi, vẫn không ngẩng đầu nói tiếp: “Cha huynh trông ngóng cháu nội, huynh mong muốn ta ở lại, còn ta trông chờ đứa bé vốn đã mang họ Tô này.”

Lục Viên nói xong một lúc lâu vẫn không thấy Tô Hoài có động tĩnh gì, lòng y lại ấm ức, y đã nói xong rồi, cũng không biết đã lui bao nhiêu bước rồi, cái tên mặt than này còn không hiểu sao, hay là nghe xong choáng luôn rồi?

Lục Viên căng thẳng ngẩng đầu, nói: “Vừa rồi không cho nói thì cứ muốn nói, giờ đến lượt lại câm rồi hả? Hôm nay huynh khó chịu cái gì, giận gì, muốn thế nào thì phải nói ra chứ! Tô huynh lại gần làm gì thế hả?” – Lục Viên nói lắp hết cả, vì lúc này Tô Hoài đã tiến lại gần y, ánh mắt kia cứ như tóe lửa

“Tiểu Viên, ta muốn hôn ngươi.”

“Ai cho ngươi nói câu này hả” – Lục Viên mở mồm là biết ngay hối hận rồi, muốn ngậm lại mà bị môi Tô Hoài ập đến.

Lại quên, lại quên mất tiêu rồi!

Lần nào cái tên vô lại này nói chuyện cũng thế, lần trước là vì y hỏi ý kiến hắn, giờ thì câu nghi vấn nào cũng bị biến thành câu khẳng định hết, một câu thông báo thế là những lúc thế này phải lập tức đẩy hắn ra, tạo khoảng cách rồi ngậm chặt mồm lại. Điều kiêng kỵ nhất là gì? Chính là nói chuyện – bởi vì mở mồm nói thì tên vô lại kia sẽ sấn tới, mà kết quả sau đó là gì? Chính là đầu lưỡi hắn luồn vào, chẳng có lấy một chút trở ngại

Miệng Tô Hoài còn vương vị rượu, dây dưa một lúc rồi thì đầu y cũng mơ màng như ngấm phải rượu.

Khác với nụ hôn kích tình đếm đó, hôm nay hắn hôn rất dịu dàng, rất cẩn thận, rồi lại sâu sắc dài thật dài, như muốn nương theo động tác phiến tình ấy mà nói một điều gì đó. Ban đầu Lục Viên còn kháng cự, sau đó phát hiện ra đẩy không lại Tô Hoài cũng mặc cho hắn hôn, trừ việc thở không thông ra thì làn môi hắn ẩm ướt mềm mại cũng thoải mái lắm

Lục Viên khẽ hé mắt, mặt Tô Hoài phóng bự trước mặt y, mắt hắn dài nhỏ, nhắm lại trông đặc biệt ôn nhu. Rồi lần đầu tiên Lục Viên phát hiện – ra là lông mi người này dài đến vậy, trông có vẻ mềm bông thế nào ấy, thế là y giơ tay chọc một cái.

“Ưm” – môi bị Tô Hoài cắn một cái, sau đó cổ tay bị người ta bắt lấy, rốt cuộc Tô Hoài cũng thả y ra, khẽ nói: “Chăm chú quá nhỉ!”

Môi Tô Hoài đỏ, Lục Viên biết môi y còn thảm hơn, vì tê dại hết cả rồi.

“À, ta cảm thấy lông mi huynh rất dài” – Lục Viên bị hôn đến thở gấp, có chút xấu hổ, giác thấy Tô Hoài thả cổ tay y ra, sau đó lại bao trọn bàn tay y, Lục Viên lại nói: “Ha, trông giống mắt con lừa.”

“” – Tô Hoài cứng cả người.

Lục Viên mâm mê cặp môi ẩm ướt tê rần, khẽ nhích ra sau tránh né, y không muốn Tô Hoài lại lấn tới làm chuyện gì khác nữa.

Tô Hoài thở dài một cái, giữ Lục Viên bảo: “Nằm xuống” – thấy mắt Lục Viên trợn tròn, lại bổ sung một câu: “Bóp lưng.”

“Ưm huynh không giận nữa chứ?” – kỹ thuật mát xa của Tô Hoài ngày càng tốt, Lục Viên đã mệt rã rời nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo.

“ đứa bé trong bụng ngươi là của ai hả? Ngươi vẫn chẳng để ý gì cứ thế ra ngoài, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ngươi bảo ta phải giải thích thế nào với lão già đó hả?”

“Hi hi”

“Cười cái gì mà cười? Sau này ngươi không được ra khỏi cửa Tô gia nữa!”

“Ể? Đừng mà ta biết sai rồi còn chưa được sao? Hôm nay là vì huynh không có ở nhà nên ta mới phải đi đó chứ!”

“Chính ngươi nói, trông chờ đứa bé trong bụng này mang họ Tô cơ mà. Con ta ta phải che chở bảo vệ nó.”

“Nhưng ý ta là”

“Ý gì hả? Có gì nói thẳng?”

“Tô Hoài, huynh cố ý đúng không?”

“”

“Huynh bực bội chuyện gì thì nói đi?”

“”

“Tô Hoài? Tô vẻ mặt đó là sao hả?”

“Nằm yên.”

“Ngươi cười! Vừa rồi rõ ràng ta thấy ngươi cười!”

“”

“Phi! Nói gì đi chứ!”

“Nếu ngươi còn không ngậm miệng lại, ta có cách cho ngươi im luôn đấy.”

“”

Thật lâu sau trong phòng vẫn lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng động nho nhỏ từ những chú côn trùng về đêm. Ngay lúc Tô Hoài đắp chăn cho Lục Viên, nghĩ hẳn y đã ngủ rồi thì

“Ta nói này chuyện không cho ta ra ngoài ấy, không thể thương lượng ư? Nếu thật sự không được ra ngoài thì những gì ta nói vừa nãy huynh cứ coi như ta chưa nói đi nhé, đứa bé này không phải họ Aaaa! Ngươi bóp chết ta hả!”

“Tiểu Viên, là ngươi tự tìm đến đấy!”

“Tô ưm”

Kết quả là sáng hôm sau, môi Lục Viên sưng hồng như mận chín.