Xuyên Đến Viễn Cổ Làm Nương Tử Dã Nhân

Chương 2: 2: Tộc Trưởng Dạ Phong





Editor: Ái Tuyết

Dưới bầu trời rộng lớn, trên thảm cỏ xanh biếc, Tiêu Sắt chống cằm ngồi ngẩn người, thở dài thật mạnh một hơi.

Trải qua mấy ngày tiêu hoá tin tức và xác nhận, Tiêu Sắt đã hoàn toàn có thể khẳng định, cô xuyên đến thời đại viễn cổ.

Người khác xuyên qua thành Vương phi, Công chúa.

Dù xuyên thành tiểu thôn nữ vô dụng hơn nữa thì cũng sẽ có được không gian.

Còn cô thì khen ngược, xuyên đến thời đại viễn cổ ngay cả quần áo cũng đều không có.

Ngôn ngữ không thông, chỉ có thể vừa nhìn vừa đoán, mà cô cũng từ trong miệng A Trà biết được nguyên nhân vì sao cô đến được nơi này.


A Trà chính là cô gái đưa nước uống đựng bằng lá cây cho Tiêu Sắt.

Bộ lạc này gọi là Thanh Long bộ lạc, mấy ngày hôm trước Tộc trưởng dẫn theo tộc nhân đi săn thú.

Đang trong lúc vây bắt heo lông dài, đột nhiên cô từ trên trời giáng xuống, rơi lên trên người heo lông dài.

Heo lông dài chết ngay lập tức còn cô thì hôn mê, Tộc trưởng Thanh Long thấy vậy liền đem Tiêu Sắt khiêng trở về.

A Trà ngồi đến bên cạnh Tiêu Sắt, đưa cho cô một quả dại nhỏ màu xanh lơ.

Quả dại này Tiêu Sắt đã ăn suốt mấy ngày nay, chua muốn ngất, nhưng so với ăn thịt nửa sống nửa chín thì quả dại này vẫn dễ nuốt vào miệng hơn.

“Cảm ơn!” Tiêu Sắt tiếp nhận quả dại, khua tay múa chân với A Trà, nói: “Các người có thể đem quần áo trả lại cho tôi không? Lá cây này tôi mặc thật sự không thoải mái lắm.

”A Trà mở to hai mắt, khoa tay múa chân trả lời Tiêu Sắt: “Tư tế nói, cô là Thần nữ trời cao ban tặng cho bộ lạc Thanh Long chúng tôi.

Đưa quần áo cho cô, cô sẽ bay lên trời đi mất!”Tiêu Sắt dở khóc dở cười: “Các người lại không phải Đổng Vĩnh, mà tôi cũng không phải Thất tiên nữ*, sao lại có chuyện cầm quần áo liền bay đi?!”*(Chắc mọi người nghe qua chuyện cổ tích Thất tiên nữ hạ phàm tắm bị tiều phu Đổng Vĩnh lấy trộm áo tiên không thể bay về trời, mọi người muốn tìm hiểu kỹ thì tra gg nhé)A Trà rất dứt khoát cự tuyệt: “Tộc trưởng sẽ không đưa, A Sắt, cô đừng nghĩ đến nữa.

”Tiêu Sắt ảo não~ suy sút~ bất đắc dĩ~.

Nhìn về phía trời xanh mây trắng, Tiêu Sắt nhẹ lẩm bẩm nói: “Thật sự phải tới đâu hay tới đó sao?”Cô đã từng nghĩ tới chuyện nhảy lại xuống vực lần nữa để trở về, nhưng vạn nhất không ngã trở về, ngược lại ngã chết thì sao? Lúc đó chẳng phải đã cô phụ khổ tâm ông trời để cô xuyên không sao?!Lại nghỉ ngơi thêm mười ngày, Tiêu Sắt mới đem đầu ngón tay phục hồi hoàn toàn.

Tại đoạn thời gian này, Tiêu Sắt cùng A Trà học nói chuyện, hơn nữa lại vừa khoa tay miêu tả cô đã có thể nói một ít đối thoại đơn giản.

Tiêu Sắt lại lần nữa lấy hết can đảm, đi đến bên cạnh Tộc trưởng Thanh Long Dạ Phong, vừa nói vừa khoa tay cười gượng: “Tộc trưởng, tôi đến trong tộc lâu như vậy, anh có thể đem quần áo trả lại cho tôi được không?”Thân hình Tộc trưởng Thanh Long cao lớn, vai rộng mông hẹp, nhìn qua chính là một người đáng tin cậy để dựa dẫm.

Quả nhiên không dễ nói chuyện, Tộc trưởng Thanh Long Dạ Phong kéo kéo râu quai nón che khuất nửa khuôn mặt, nhìn không ra diện mạo và tuổi tác của hắn.

Cái người Tộc trưởng Thanh Long này quả thực liều mạng, bình thường dậy sớm mang theo tộc nhân đi săn, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới trở về.

Nếu gặp phải ngày mưa, không phải dạy những tộc nhân trẻ tuổi dùng dao đá tước nhọn gậy gộc, thì chính là tự mình tước gậy gộc.

Mỗi lần khi Tiêu Sắt cùng hắn nói chuyện đều khoa tay múa chân, Dạ Phong lại giống như người câm điếc, lẳng lặng nhìn Tiêu Sắt, đợi sau khi cô nói xong, hắn liền xoay người rời đi, lưu lại một mình Tiêu Sắt bi thương dậm chân bất đắc dĩ.

Dạ Phong vẫn như dĩ vãng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tiêu Sắt một cái, ánh mắt lại chuyển đến trên gậy gỗ, phảng phất như nghe không hiểu lời Tiêu Sắt nói.

Tiêu Sắt cũng không nhụt chí, không ngừng cố gắng, tươi cười như hoa: “A Trà nói cho tôi biết, là anh cứu tôi trở về, vậy tôi chính là tộc nhân của bộ lạc Thanh Long.


Anh làm Tộc trưởng, cũng không nên cất giấu quần áo của tộc nhân mình, đúng không?”Dạ Phong thờ ơ, tiếp tục động tác tước nhọn gậy gỗ.

Tiêu Sắt bắt đầu học làm nũng: “Tộc trưởng, soái ca, Dạ Phong!”Động tác trên tay Dạ Phong dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Sắt, trong mắt không gợn sóng.

Ánh mắt Tiêu Sắt vừa chuyển, che ngực lại, vẻ mặt thẹn thùng: “Mặc hai mảnh lá cây này giống như không mặc gì, thật sự rất xấu hổ!”Dạ Phong theo tầm mắt của cô nhìn xuống, quả thực làn da của cô so với những giống cái khác trong tộc trắng hơn rất nhiều, ánh mắt hắn hơi trầm xuống: “Lần sau mặc nhiều lá cây chút là được.

”Đột nhiên nghe tiếng nói khiến Tiêu Sắt ngốc lăng tại chỗ, sau đó kinh hỉ nói: “Anh có thể nghe hiểu tôi nói chuyện?”“Vậy anh đem quần áo trả lại cho tôi được không?” Tiêu Sắt vui mừng vỗ ngực bảo đảm, Vết thương của tôi đã tốt, bảo đảm có thể đi săn ngắt lấy quả dại.

”Dạ Phong rũ mắt xuống: “Không thể.

”“Tộc trưởng!” Một tộc nhân chạy như bay đến, hoảng sợ hô to: “Tộc trưởng! Tháp Hà bộ lạc tới tấn công Thanh Long bộ lạc chúng ta!”.