Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 2 - Chương 81: Tận cùng




"Kế hoạch Noahn" là kế hoạch khống chế mọi máy móc trên toàn thế giới và đưa nó vào cùng một quỹ đạo, sau được lấy làm tên cho phần mềm chính trong kế hoạch này. Phần mềm, cũng như cỗ máy Noahn này ngay từ đầu đã là một nghiên cứu thất bại. Những người chế tạo ra nó đã nhận ra nó là vũ khí hủy diệt. Không chỉ hủy diệt nhân loại, nó hủy diệt cả hành tinh này bằng liên kết nano và máy móc khổng lồ của nó.

Nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là một bộ máy hoạt động theo phần mềm, không khởi động sẽ không sao.

Người thừa kế và có khả năng điều khiển Noahn hiện nay chỉ còn có hai người. Chỉ họ mới có thể khởi động, tắt, ngưng hay hủy diệt Noahn. Mọi cố gắng tác động khác đều sẽ khiến Noahn tự hủy. Đây cũng có thể coi như là một món bảo hiểm cho người thừa kế Noahn.

Noahn và Ải Hoang Phế là thứ khiến cho Công Hội cùng với cả thế giới vô cùng e sợ. Noahn thì không ai dám đụng tới, vì không biết về công năng thật sự, cũng như không biết làm thế nào để có được nó. Vì thế mọi vấn đề về Noahn đều chỉ có Công Hội theo đuổi, để đảm bảo an toàn trật tự của cả thế giới. Còn Ải Hoang Phế ba cực chế phục, chúng là những món vũ khí rất đắt giá. Cho dù là Công Hội ra mặt bảo hộ, nhưng cũng không ít thế lực vẫn săn lùng Ải Hoang Phế.

Những điều này Eve đều biết rất rõ.

- Theo thông tin em nắm được qua "Kế hoạch S" và hai phần mềm Vane, anh Hai đã tạo ra một robot gọi là Robot Android the and AL-003. AL-003 là một robot đặc biệt, không phải vì máy móc tân tiến mới mẻ trong kết cấu hay sức mạnh đáng kinh ngạc của nó, mà còn bởi vì AL-003 có năng lượng đặc biệt. Theo em thấy, năng lượng của AL-003 không chỉ khởi động được Noahn mà còn có thể dùng vào rất nhiều mục đích. Em nghĩ hẳn là AL-003 đã trở thành mục tiêu của rất nhiều thế lực.

Dạ Sở Kỳ quay mặt về phía âm thanh phát ra, có chút mờ mịt. Cô lưỡng lự, sau cùng vẫn hỏi:

- Noahn là gì?

- Chị... không biết Noahn?

Dạ Sở Kỳ lắc lắc đầu. Không biết Eve có nhìn thấy không, nhưng trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng Eve thở dài.

- Còn nữa. Robot Android the and AL-003 mà em nói... là chị...

Dạ Sở Kỳ không hiểu mình rốt cuộc lấy đâu ra niềm tin mà nói cho Eve nghe những chuyện này. Chỉ là cô cảm thấy Eve nên biết điều này.

- Không lẽ anh Hai dám.... Không thể nào.... Sao anh Hai lại có thể....

Dạ Sở Kỳ không tiếp tục chú ý động tĩnh của Eve. Cô thử liên kết với máy móc trong phòng. Một lát sau căn phòng sáng lên.

Đây là một căn phòng rất lớn. So với nhà Dạ Sở Kỳ mà nói, nó lớn hơn gần phân nửa. Hơn nửa diện tích căn phòng bị một cỗ máy rất lớn chiếm chỗ. Bề ngoài của nó không được đẹp mắt lắm, trông có phần gớm ghiếc. Phía trước mặt Dạ Sở Kỳ là bậc thang, dẫn đến hệ điều khiển ở phía dưới của cỗ máy to lớn.

- Eve, chị đến đó xem thử.

Dạ Sở Kỳ để Eve ngồi xuống, sau đó chạy về phía đó xem thử. Mặc dù cô không giỏi lập trình hay máy móc như Dạ Sở Hiên, nhưng nói sao đi nữa thì bây giờ cô cũng là người máy, ít nhiều cũng hiểu được một phần.

- RE-Voild?

Dạ Sở Kỳ truy cập các thông tin cơ bản. Trên màn hình xuất hiện hàng loạt thông tin.

RE-Voild là một loại virus khống chế, một khi khởi động sẽ khống chế các robot khác. Không chỉ thế, năng lực của RE-Voild đại biểu chính là hủy diệt. Nói một cách rõ ràng hơn, một khi cỗ máy này khởi động nó sẽ hủy bỏ các hệ trí tuệ nhân tạo, xóa bỏ các máy móc thông minh. Cấu hình của thế giới sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Hậu quả còn kinh khủng hơn đại loạn mất kiểm soát robot.

- Phải xóa nó!

- Xóa cái gì?

Dạ Sở Kỳ giật mình quay lại. Người vũ nữ che mặt đứng phía cửa, ánh mắt nhìn Dạ Sở Kỳ đầy chế nhạo. Một bên bà ta, một đám người cố khống chế Eve đang vùng vẫy gào thét.

- Thật tốt khi Eve không có khả năng nói với âm lượng lớn.

Người phụ nữ cất bước đi tới. Dạ Sở Kỳ không chú ý bà ta. Cô chú ý tới Eve. Eve đang cố nói với cô điều gì đó. Cô sắp đọc được khẩu hình...

Tiếng gót giày nện trên sàn vang vọng khắp không gian rộng lớn. Chợt nó làm Dạ Sở Kỳ sực tỉnh. Eve nói cô tránh xa cỗ máy ra!

Dạ Sở Kỳ phản ứng hết sức nhanh nhẹn. Ngay lập tức, cô quay lưng bỏ chạy. Nhưng người phụ nữ kia nhanh hơn cô. Rõ ràng khoảng cách giữa cô với bà ta rất xa, nhưng chỉ trong chớp mắt bà ta đã tới được phía cô. Cô còn chưa kịp kinh hoảng, liền đó đã bị đẩy ngược lên cầu thang. Cô chỉ thấy vết sẹo trên mặt bà ta khẽ động, liền cảm thấy hình như bà ta đang cười lạnh. Sống lưng cô cứng đờ, bàn tay bất giác run rẩy.

Đáng sợ.