Dạ Sở Kỳ bị một robot đánh lùi ra mấy bước. Có thông báo hiện trước mắt, mặt Dạ Sở Kỳ tái đi.
- Năng lượng sắp hết rồi...
Dạ Sở Kỳ vội lùi lại. Đề phòng nhìn đám robot vây quanh, cô nheo mắt. Cô bây giờ, tiến lùi đều không thể.
"Chít!"
- Bạch Ngân!?
Dạ Sở Kỳ quay về phía phát ra âm thanh. Phía sau đám robot, một người đi qua tới. Trong tay cầm súng máy loại ngắn, cô ta ôm thỏ trắng nhỏ. Bật người trên hai bức tường, cô ta nhanh chóng tới phía Dạ Sở Kỳ.
- Cô... tại sao...?
- Cô tưởng trò đùa của cô có người tin à? Làm gì có robot nào linh hoạt như người vậy chứ?
Dạ Sở Kỳ hoàn toàn không biết nói gì.
- Cùng tôi đi xuống.
- Cô thật cố chấp đấy.
Cô gái hừ lạnh. Dạ Sở Kỳ nhận lại Bạch Ngân. Nói sao đi nữa, lên tới đây mà trở về thì đúng là đồ ngu. Cô cũng không ngu thế. Huống hồ gì cô cũng có mục đích cả.
- Đám robot này rất ít khả năng chiến đấu. Nếu như di chuyển phía trên sẽ dễ dàng qua được.
- Có nghĩa là cô có thể tự trở về phải không?
- Đừng có vớ vẩn.
- Tôi nói thật.
Dạ Sở Kỳ chợt nghĩ, nếu như cô đang mặc Ải Hoang Phế, đám robot này lập tức sẽ trở thành đống sắt vụn. Nhưng hiện tại nếu liều mạng, cũng không phải không có khả năng.
Dạ Sở Kỳ hơi suy nghĩ, cuối cùng quyết định liều. Dù sao năng lượng cũng gần hết rồi, lực chiến của cô sẽ giảm. Nếu cứ dây dưa không tới phía kia, năng lượng mà hết tại đây thì coi như xong. Cô chỉ định ra ngoài một lát, cũng không mang theo sạc không dây. Mà dù có thì dùng sạc vào cô cũng chẳng khác gì một con robot bị tê liệt cả.
- Ước lượng khoảng 13 mét....
Dạ Sở Kỳ mặc kệ cô gái bên cạnh. Cô giơ một tay, năng lượng tập trung. Nếu giải phóng năng lượng lần này nữa, thì cô đã mất toàn bộ khả năng chiến đấu. Không thành công thì cô chết chắc.
- Phải giải phóng Blue Elitic-flup dưới dạng năng lượng.
Dòng năng lượng chạy qua cánh tay của Dạ Sở Kỳ, thoáng chốc bùng nổ. Lực đẩy tác động đẩy các robot ra xa, va vào tường. Một số ngừng hoạt động. Dạ Sở Kỳ nhân cơ hội chạy đi, nhưng cô lại quên mất, rằng chân đang đau.
- Á!
- Này!
Cô gái kia lao tới, hất văng một robot.
- Thứ vũ khí đó của cô lợi hại thật đấy.
Dạ Sở Kỳ không có tâm tư tiếp tục nói lý với kẻ không biết dùng não trước tay này. Còn 8 mét nữa...
Có tiếng động cơ bên ngoài.
- Cứu hộ đến sao?
Dạ Sở Kỳ thở ra một hơi. Không cần biết là Dạ Sở Hiên hay cứu hộ, đến phía cửa kính là an toàn.
- Này, cô đi....
Dạ Sở Kỳ quay lại, nhìn thấy phía sau cô gái là một con chó máy SP liền bỏ dở câu nói. Không kịp suy nghĩ, cô liền đẩy cô gái ra. Con chó chồm tới, Dạ Sở Kỳ theo bản năng giơ tay đỡ.
Con chó cắn vào tay Dạ Sở Kỳ, cảm giác đau làm cô nghiến răng.
- SP!
Cô gái rút súng máy, bắn hai phát vào ổ cứng bên phải con chó. Nó dừng hoạt động.
- Này! Cô điên à? Cô có biết trong miệng SP có gì không? Là axit đấy!
Dạ Sở Kỳ nâng cánh tay. Tay cô hoàn toàn không có cảm giác nữa.
- Biết, nên mới không thể để cô bị cắn được.
Cô gái nhìn cánh tay Dạ Sở Kỳ, chết lặng.
Cánh tay chảy đầy máu, các vết thương sâu đến đáng sợ. Nhìn sơ thì chẳng có gì khác thường, nhưng những ngón tay của cô đã bị axit ăn mòn lộ ra cả linh kiện máy móc.
- Nói với cô rồi đúng không?
Dạ Sở Kỳ cười buồn. Đám robot bị SP ngã xuống đè phải đã đẩy nó lên, tiếp tục lao tới. Dạ Sở Kỳ đưa mắt, cũng không thiết tha làm gì nữa. Cô để mặc chúng làm gì thì làm.
- Lũ này thật sự quá dai.
Dạ Sở Kỳ nhìn cô gái chắn trước mặt cô, nhíu mày. Người này vì sao cố chấp như vậy? Vì một mình cô mà đuổi tới đây, đầu óc cô ta bình thường sao? Chẳng lẽ những gì họ được huấn luyện là thế?
Chẳng lẽ.... thế giới này có tình người đến vậy sao?
Tiếng động lớn vang lên. Cửa kính đã vỡ. Hai người nhìn qua. Ở phía đó có một cô gái tóc vàng, ăn mặc khá đơn giản. Hình như cô ta vừa phá cửa kính.
- Đó là...
- DP-002!!!
DP-002 phát ra một chuỗi tiếng động, mắt robot vô cảm nhìn tới. Cô gái kia đứng nhìn, có chút bất ngờ.
Là người thuộc quân đội của Công Hội, cô ta có biết về các vũ khí quân sự nguy hiểm. Mặc dù là tin mật, nhưng khắp đơn vị tuần tra ai cũng biết DP-002 thuộc hãng Robot Android là một thứ vũ khí quân sự, hơn nữa còn là loại đặc biệt nguy hiểm.
DP-002 liếc mắt một cái, thân hình đột nhiên lao về phía trước. Chưa kịp nhìn theo nó đã đánh bại hàng chục robot. Mỗi robot ngã xuống đều có một vết thương sâu lộ cả máy. DP-002 trực tiếp tấn công vào khu vực ổ cứng hoạt động của robot, nơi đặc biệt khó phá hủy. Điều này đủ để thấy nó mạnh đến mức nào.
Trông DP-002 đặc biệt đáng sợ.
Chỉ trong thoáng chốc DP-002 đã đi được về phía Dạ Sở Kỳ. Nó căn bản không có né tránh, mà tiêu diệt toàn bộ các robot cản đường. Đám robot đề phòng nhìn nó, không lao lên điên cuồng nữa.
- Cô tự quay về được chứ?
Cô gái nhíu mày, trong đầu đầy thắc mắc. Chẳng lẽ người này lên tầng 12 này là vì việc này? Cô ta có thân phận gì? Tại sao cô ta lại có được sự bảo hộ của DP-002?
- DP-002.
Phía cửa kính bị phá vỡ, một chiếc tàu không gian đang đợi. Đứng ở cửa tàu là Dạ Sở Hiên. Anh liếc nhìn qua, ánh mắt không mặn không nhạt dừng lại ở cô gái phía sau Dạ Sở Kỳ. Người của Công Hội, trực thuộc đơn vị tuần tra, anh biết.
- Trở về. - Nói rồi quay ngược vào trong tàu.
- Vâng thưa chủ nhân.
Cô gái đứng ngẩn ra. Khuôn mặt của người kia cô biết. Năm đó một mình anh ta đứng đối đầu với Công Hội, đã để lại cho cô ta ấn tượng rất sâu sắc. Chỉ một lần tình cờ nhìn thấy anh ta mặt không đổi sắc, đạm bạc ngồi trước gần trăm đôi mắt của đám cao tầng Công Hội đã khiến cô quên không được rồi. Lần đầu tiên, và cũng là duy nhất, cô ta mới thấy có người can đảm như vậy.
DP-002 cũng không có cách nào ngoài bế Dạ Sở Kỳ lên. Nhưng cũng không mấy trở ngại nên di chuyển của nó cũng không giảm tốc độ, thoáng chốc đã trở lại tàu.
Đám robot tựa hồ như hoạt động lại, hàng loạt tiếng động máy móc điên cuồng phát ra. Cô gái còn lại một mình, tự cười khổ một tiếng, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên trên và rời đi. Thấy được robot quân sự bậc cao như DP-002, cô ta ở đây cũng không phí. Dù DP-002 mặc dù ai cũng biết, nhưng chưa được mấy người thấy tận mắt.