- Cậu làm tôi quá thất vọng. - Tiêu La Khải thở dài, quay người muốn rời đi.
Hạ Cảnh Dực khẽ động, rồi lại yên tĩnh. Hắn thấy trái tim bị bóp nghẹt, cảm giác khó chịu, lồng ngực như muốn nổ tung.
- Cô ấy bây giờ thế nào?
Tiêu La Khải dừng bước. Anh thở dài.
- Cô ấy có thể nói là ổn rồi. Phía bên nhóm nghiên cứu đã rút lại đơn khởi kiện. Bọn họ muốn im lặng hủy mọi hợp đồng hợp tác mà không lấy bất cứ khoảng tiền bồi thường nào. Theo tình hình, ít hôm nữa hợp đồng sẽ bị hủy. Như vậy, KM sẽ không bị thiệt hại nhiều, và đồng nghĩa sau này KM và nhóm nghiên cứu cùng Sở Kỳ không có liên hệ gì nữa. Đây là mong muốn của Sở Kỳ, cô ấy không muốn gặp lại cậu nữa. Cậu ở đây suy nghĩ cho kỹ, đừng có chạy đi gây rối.
Nói rồi Tiêu La Khải quay lưng đi khỏi.
Bên ngoài kia trời đã chạng vạng về chiều, ánh sáng yếu ớt của mặt trời chiếu qua căn phòng đổ nát, le lói xen qua đống đổ nát. Hạ Cảnh Dực ngã xuống đất, những hình ảnh trước kia hiện lên. Hắn ôm đầu, vò rối tóc. Rồi hắn lại cười, cười như một kẻ điên.
Cuối cùng, hắn khóc.
- Là anh sai rồi. Xin lỗi em...
....
Trời chạng vạng về chiều. /Thành Phố Khởi Nguyên thế nhưng vẫn sầm uất như cũ, chỉ là ít đi một phần người.
- Hỗn loạn quá nhỉ? - Tả Y Y nhìn lên trời, nhận xét.
Dạ Sở Hiên thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt. Anh cầm ly kem vừa mua đưa cho Dạ Sở Kỳ.
- Của em này.
Dạ Sở Kỳ mò mẫm cầm lấy, vui vẻ cười. Bây giờ cô cũng đã quen với việc không nhìn thấy, ngoại trừ đi đứng bên ngoài có chút bất tiện, cô cũng không gặp vấn đề gì.
Đáng lẽ là sẽ có một cái camera ở cạnh Dạ Sở Kỳ, phụ trách nhận hình ảnh và gửi vào cho vi mạch chính của cô. Như thế cô không có mắt vẫn có thể nhìn thấy được, nhưng cô không muốn. Cô nói chỉ còn một tháng, cô đợi được, cũng không cần phiền phức như thế.
Dạ Sở Hiên nhìn ra xung quanh, nhíu mày.
Nhóm nghiên cứu bọn họ dung mạo đều rất xuất sắc. Dù là cái tên đeo cặp mắt kính dày cộp Khâu Thiết Hàn cũng rất thu hút ánh mắt. Chỉ cần mấy người bọn họ ăn mặc cho đàng hoàng một chút, đảm bảo ra ngoài đều là tâm điểm.
Nếu Dạ Sở Kỳ có thể nhìn thấy ông anh trai lù đù nhà mình có nhiều ánh mắt săn đón như thế, tuyệt đối sẽ không có khả năng để anh suốt ngày đi ra đi vào mãi trong nhà với bộ dạng xốc xếch chẳng ra làm sao.
Dạ Sở Kỳ mắt không thấy được vì thế luôn nắm chặt tay Tả Y Y.
- Tiểu Kỳ, cái này cho em. Em cài lên rất xinh đẹp!
Tả Y Y kẹp cho Dạ Sở Kỳ một cái kẹp con thỏ. Dạ Sở Kỳ không nói gì, bởi căn bản không thể nhìn thấy. Tả Y Y cũng không biết nói gì.
- Anh, mua cho em kẹo!!!
Dạ Sở Kỳ quay quay đủ hướng, vì không xác định được vị trí của Dạ Sở Hiên. Dạ Sở Hiên đem em gái đang quay vòng cố định lại.
- Mùi gì em cũng đều nhận ra được! Chờ chút, anh đi mua, hai người đứng yên đây.
- Ưm.
Dạ Sở Hiên rời đi, còn lại Tả Y Y cùng Dạ Sở Kỳ.
- Bực thật, đi đâu cả rồi? - Tả Y Y lầm bầm.
- Y Y. - Dạ Sở Kỳ giật tay Tả Y Y.
- Hả?
- Trong lúc em không biết, có việc gì sao?
Tả Y Y nhất thời không biết nói sao. Việc chiến tranh ở eo biển Medicas đã bị Công Hội phong tỏa thông tin nhằm tránh gây ra hỗn loạn.
- Một chút tranh chấp thôi.
- Vậy à...?
Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm, sau đó ngước đầu. Cô lén lút trút ra một tiếng thở dài.